TÂM TÌNH
TÂM TÌNH CỰU SVSQ & HẬU DUỆ
K10 NGUYỄN MINH HÙNG
Cá Mối, một loại cá nhỏ có kích thước chừng 15cm-20cm mình dẹp màu đỏ nhạt mùi vị tanh nồng, được kho với muối mặn để khử bớt mùi tanh. Lần đầu chạm mặt cá mối nhiều vị quan con quay mặt tránh xa đến vài ngày sau cũng phải "thuận theo thời vận" ăn để sống mà xắp hàng vào phạn xá thưởng thức cá mối canh rau...Thế rồi ngày ngày cũng qua, đời lính cũng qua. Và Cá Mối trở thành đặc sản thường trực để trở thành biểu tượng (truyền thống) tự nhiên gắn kết với khóa sinh bất cứ từ đâu về trung tâm tu nghiệp hay tân tuyển đều được truyền vào cơ thể "tinh thần" Cá Mối như luật bất thành văn trong thời gian 3 tháng quân trường ...!
Một hai...một hai... một hai ba bốn...! Thằng Phụng (Nguyễn Trọng Phụng ở Thị Nghè SG rớt năm thứ 3 Luật khoa có gương mặt "anh chị" hơn là một sinh viên tôi đặt cho hắn cái tên là "du đãng Thị Nghè". Khóa sinh Đại Đội Trưởng chạy đều bên cạnh miệng đếm nhịp liên hồi, đoàn quân nón sắt ba lô tay ôm súng trước ngực chạy rầm rập tung bụi mù dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa oi ả, sau lá cờ đại đội giương cao phất phới cuộn theo bước chân thoăn thoắt của 200 cánh hoa màu đất chuyển động nhịp nhàng tưng bừng trong ánh nắng vàng rực rỡ.
- Đây khúc ca vang nơi quân trường đầy hào hùng...hai ba ...thằng Phụng bắt giọng...
- Đây khúc ca vang nơi quân trường đầy hào hùng...vai sánh vai ta thương nhau trong tình quân ngũ...đường còn dài nhưng chân cứng đá mềm...một hai ba bốn..
Hai trăm bầu nhiệt huyết tuổi trẻ cùng cất lên tiếng hát hùng tráng như sóng cuộn thét gào từ những con tim sáng ngời lý tưởng của những chàng tuổi trẻ vừa cởi bỏ tấm áo thư sinh sách vở bút nghiên của giảng đường, của phố phường đô hội đế dấn thân tiếp bước trui rèn chí nam nhi nơi thao trường cát bụi nắng cháy với lý tưởng phục vụ quê hương trong hồi lửa khói và bỏ lại sau lưng những ước mơ lợi danh của sắc màu xã hội đua chen điên đảo.
"Máu... ta từ thành Văn Lang dồn lại, xương... da thịt này cha ông miệt mài..." Tiếng hát vang vang...vang động một góc trời.
Đối diện trung tâm huấn luyện không xa lắm là khu giải trí ăn chơi hàng quán cà phê, bia ôm, về đêm càng hấp dẫn với ánh đèn màu xập xình tiếng nhạc rộn rã tiếng chào mời của dập dìu các cô gái phấn son thu hút những chàng trai khắp nơi tạo thành khung cảnh náo nhiệt mà các khóa sinh chúng tôi cũng không ngoại lệ hăm hở mong đợi được ứng chiến khu đó sau bao ngày trui rèn "lột xác" trong khuôn khổ huấn nhục làm quen đời lính. Ngay lần đầu tôi bắt thăm được ứng chiến khu đó và đang phân vân thì thằng Phương Đen gạ..."mày đổi cho tao đi Hùng 6 điếu capstan, sau này tao được sẽ đổi lại cho mày", tôi đồng ý ngay vì trong túi không còn đồng nào (kể cả một ly cà phê), làm mặt tỉnh về phòng đối diện những ánh mắt mong đợi hướng về tôi và rồi có tiếng càm ràm ..."thấy mặt nó xụ là biết xui thấy mẹ...ớ đâu mày?" , tôi buông nhẹ "phạn xá", có vài tiếng chắc lưỡi tiếc nuối rồi im lặng, tôi tỉnh bơ..."thôi tất cả chuẩn bị 30 phút sau xuất phát... Xuân mày chạy xuống phạn xá coi mấy bả dọn dẹp tắm rửa phạn xá xong chưa tao lên ĐĐ lấy mật khẩu và sổ tuần kiểm". Thằng Xuân chụp nón sắt bước đi, tôi móc túi lấy gói thuốc xẹp rút một điếu châm lửa ung dung ra hành lang nhả khói, bóng tối nhá nhem vừa phủ chụp trên sân ĐĐ với cảnh nhộn nhịp bóng người trang bị vũ khí tận răng qua lại chuẩn bị cho cuộc ứng chiến hằng đêm của từng đơn vị. Thằng Xuân chạy về với nụ cười rạng rỡ..."Đại ca... mấy bả hỏi nhiều về đại ca đặc biệt có chị tên X chú ý đại ca kỳ này đại ca tiêu rồi ...hì hì" "mày nhiều chuyện quá".
Tôi điểm quân kéo xuống phạn xá màn đêm vừa buông không gian trở nên mờ ảo với những cơn gió nhẹ thoáng qua cũng làm diu bớt cái nóng hừng hực của ngày qua tạo cảm giác man mác dể chịu ...!
Chúng tôi bước vào, 4 chị đang chùi rửa phạn xá quay nhìn, tôi tươi cười chào hỏi và chú ý một gương mặt trắng hồng có lấm tấm mụn cám dáng điệu e ắp trong bộ đồ màu hồng duyên dáng ánh mắt tình tứ với làn môi như nụ hoa hé nở xinh tươi, nàng tiến đến gần tự nhiên..."anh là Hùng hả, thấy anh mà không biết tên, em là X" Tôi chào lại và liếc qua thằng đệ tử Xuân (Đỗ văn Xuân) nó nháy mắt cười ruồi như thầm nói...xong rồi nhé. Tôi lên tiếng "...chúng tôi không làm phiền một lát chúng tôi trở lại" đưa mắt nhìn nàng thấy ánh mắt nàng nhìn lại không e dè che dấu niềm trìu mến tha thiết, tôi xoay lưng ánh sáng từ phạn xá trải bóng dài trên khoảng sân rộng. Con đường vắng lặng ra xạ trường chìm trong đêm đen u tịch tôi chỉ căn nhà gạch cách phạn xá chừng dưới trăm mét bên cạnh 2 cây dương cổ thụ "tiểu đội hạ trại tại đây 4 ông, Khưu Phan (Kiến trúc sư chưa kịp lấy bằng bị động viên) với 3 ông nữa qua dãy nhà gạch đối diện dựa bức tường hạ trại trên nền xi măng, bắc Kỳ mày với 3 ông ngự tại phạn xá..." Thằng Mai Xuân Mô la lên "địt mẹ, phạn xá thúi thấy mẹ mày bắt tao vô đó", "ai bảo mày vô đó ý tao là mày ở đó nhưng mày cũng có thể...không ngủ ở đó, mà ở gần đâu đó...hiểu không cha nội" cả bọn cười vui vẻ . "Bây giờ bắt thăm ai gác ca đầu đây là sổ tuần kiểm, mật khẩu là.... tan hàng đi đâu thì đi nhớ về đủ".
Tôi trở lại phạn xá, nàng bước ra với giọng ngọt ngào "em sẻ đãi anh uống sô đa sữa hột gà nhé, chờ chị L khóa cửa mình đi". Tôi bỗng có cảm giác rạo rực lâng lâng len nhẹ vào hồn đứng lặng yên nghe con tim reo vui rộn rã và không gian cũng ve vuốt đồng tình, nàng bước nhẹ sát bên tôi..."đi anh, em có sẵn hết rồi" ủa X không về à em ở đâu?”, " em giữ kho gạo ở trong này luôn, ở nhà vợ chồng nhỏ em họ bên kia, chồng nó là lính của đại đội phòng vệ" Nàng chỉ dãy nhà gạch sẽ có mấy ông lính của tôi ngủ bên đó đêm nay, "giờ mình đến kho gạo đồ đạt em để trong đó", "kho gạo ở đâu em?" Nàng chỉ cái nhà gạch là nơi BCH tiểu đội hạ trại mà chúng tôi đã trải pông sô với 4 cái ba lô để ở đó. Không gian mờ ảo chỉ vài bước chân tôi có cảm giác con đường trước mặt như dài ra và khẽ nắm lấy tay nàng như tình cờ nàng liếc nhìn tôi mỉm cười cúi đầu im lặng. Nàng mở cửa nhà kho bật đèn ánh sáng tỏa ra từ cái đèn neon 3 tấc làm da mặt nàng trắng hơn và tạo một không gian ấm cúng của căn phòng nhỏ hẹp. Nhà kho vuông vức chất đầy gạo gần tới nóc chỉ chừa khoảng trống vừa đặt cái bàn giấy ở giữa, nàng lấy đồ lỉnh kỉnh từ trong ngăn tủ bàn giấy bày lên mặt bàn tôi ngồi lên 2 bao gạo thòng chân xuống ngã người tựa vào hàng gạo chất đống sau lưng, nón sắt để dưới nền gạch, súng dựng kề bên ..."văn phòng của em đây hả?" Nàng cười giòn "Ừa...em làm việc ở đây kiểm soát gạo xuất nhập mỗi ngày"..."Quê em ở đâu X...? " "Em ở Cần Giuột Long An".
Nàng làm xong ly sô đa bước đến sát bên tôi, hương thơm da thịt từ người con gái tràn ngập khứu giác làm tim tôi rạo rực, nàng uống một hớp đưa ly cho tôi "anh thử xem đủ ngọt không...?" Tôi gật đầu chẳng màng đến hương vị ngọt lạt thế nào vì tâm trí như mơ màng sống lại cảnh phim tình lãng mạn đã kinh qua. Thời gian chầm chậm trôi có thể tôi và nàng cùng cảm nhận có điều gì thôi thúc chờ đợi từ đối tượng của mình, nàng vẫn đứng sát như tựa vào lòng tôi để tôi nghe từng hơi thở ngọt ngào thấm sâu khứu giác và có thể thấy rõ từng hạt mụn cám trên mặt nàng những sợi tóc mây dưới mái tóc ngắn uốn khéo như cô đào Brigitte Bardot, tay trái nàng cầm cái ly tay kia hờ hửng nắn nót dây đạn trước ngực tôi với ánh mắt long lanh...bỗng nàng thở mạnh ngã nửa người ra sau tưa vào hàng gạo làm nửa đồi ngực vung cao phơi phới trắng hồng sau làn vải mỏng của chiếc áo hồng khoét cổ hơi sâu, tôi thấy người như muốn nổ tung tan biến chưa kíp phản ứng thì bên ngoài có tiếng của Nguyễn Văn Đồng "Ủa...thằng Hùng đâu rồi, Xuân đại ca mày có nói đi đâu không?". Tôi vụt bật dậy dang tay ôm lấy thân hình mềm nhũn của nàng đặt lên đôi môi hé mở một cái hôn thật mạnh, chỉ nghe tiếng nàng..Ư ư với phản ứng tự nhiên tay phải nàng ghì chặc dây đan trước ngực của tôi với đôi mắt hé mở ...Buông vội nàng ra tôi xoay người chụp cây súng đi thẳng ra mở cửa, mấy thằng lính bên ngoài giật mình quay lại "ủa...mày ở đây..." "à đại ca..." Tôi im lặng không nói gì trong khi nàng bước ra khép cửa trên tay còn cầm cái nón sắt đưa cho tôi rồi lẳng lặng bước qua dãy nhà đối diện.
Tôi cởi giày chui vào mùng gối đầu trên ba lô suy nghĩ mông lung, thằng Xuân nằm mùng bên cạnh lên tiếng..."đại ca hạnh phúc quá", "phúc hay họa không biết mày ơi", "có phải chị ấy yêu rồi không đại ca?", "chưa chắc, đó có thể là một đam mê nhất thời, nàng là một đóa hoa khoe sắc trong vườn đầy bướm ong, tao cũng chỉ là một cánh bướm, tao có bay đi thì cũng sẽ có con bướm khác thôi, không chừng bên nàng đang có vài con bướm khác", " đại ca lớn hơn đệ 2 tuổi mà đại ca dày dạn phong trần quá...!", "hoàn cảnh mày ơi, 13, 14 tuổi tao đã xa gia đình trọ học ở Sóc Trăng, 15t tao lên Cần Thơ lăn lóc ở trọ cùng đủ các sắc lính họ dạy tao sống biết chia sẻ thương yêu trong mọi hoàn cảnh khó khăn từ vật chất đến tinh thần, bước lên ngưỡng cửa đại học là cố gắng tuyệt cùng của phận nghèo tao đành bỏ cuộc ... còn mày sao không học tiếp?", "thì cũng vì nghèo, lương trung sĩ nhất của ông già không đủ lo cho 3 đứa con, má đệ phải bán sạp bún riêu ngoài chợ Thủ Đức mới đủ sống, vừa đậu IBM là đệ thi vô K10...ba má đệ mừng lắm, về học viện đệ dẫn đại ca về nhà đệ ăn bún riêu".
Đại đội từ bãi tập chạy về trong ánh chiều tà thấy nàng mặc bộ đồ trắng nổi bật đứng trước kho gạo ra dấu, lát sau tôi đến nàng đưa cho tôi một lon guigoz..." cái gì đây?" tôi hỏi, "em thấy anh kỵ cá mối (* ) nên làm cho anh đậu phọng muối mè cho anh ăn..." Tôi cảm động ôm vai hôn lên má nàng, nàng nhăn mặt cười "người anh hôi mồ hôi quá về tắm thay đồ khác đi" Tôi cũng cười "em quen rồi mà... tối nay thằng Phụng dẫn anh đi tắm nơi bí mật cái giếng nước tiểu đoàn 3 lúc nào cũng cạn khô ...thôi anh về cám ơn em nhé" Tôi lại hôn nàng quay lưng trời vừa sụp tối.
4 giờ sáng còi tập họp ré lên the thé, chúng tôi đã chuẩn bị gon gàng từ đầu hôm để di hành vào TTHL Vạn Kiêp bò hỏa lực hoàn tất giai đoán cuối của đoạn đường chiến binh chấm dứt khóa học, Tr. Úy Huệ bảo tiểu đội thằng Phương Đen mang theo cây đại liên 30 với 4 thùng đạn dự phòng tuy bên TT vạn Kiếp sẽ cung cấp cho đầy đủ. Đoàn quân lên đường khi sương đêm còn giăng mờ khắp lối, mặt trời còn yên ngủ chỉ một chút ánh hồng le lói ở chân mây hứa hẹn sẽ vươn lên trong chốc lát, đoàn quân kéo dài cả cây số hàng một nép bên lề đường âm thầm vắng lặng, chỉ có tiếng cười đùa lao xao từ đoàn lính trẻ in bóng trên nền trời mờ nhạt...
Các anh đi ngày ấy đã lâu rồi...
các anh đi biết bao giờ trở lại...
Đến khi mặt trời lên chênh chếch đỉnh đầu đoàn quân chậm lại, uể oải, ba lô như tảng đá đè trên lưng mồ hôi đẫm ướt bi đông nước đã cạn...cuối cùng rồi cũng lết đến cổng TTHL Vạn Kiếp hơn 11 giờ, nghỉ ngơi chờ xe phạn xá chở thức ăn đến. Một chị lớn tuổi lên tiếng "ai là Nguyễn Ngọc Sáng, Nguyễn Minh Hùng đến nhận quà..." , thì ra Xuân và Lý gởi 2 ổ bánh mì thịt, 2 bọc cà phê đá cho chúng tôi (2 bọc cà phê đá chỉ còn là một chất nước màu nâu nhạt như nước trà) . 1 giờ trưa vào Vạn Kiếp bò hỏa lực, chúng tôi bò sát trên mặt đất ướt át lầy lội trườn mình dưới lớp kẽm gai giăng kín trên đầu cùng tiếng nổ ào ạt dữ dội của họng đại liên trên giá với ngón tay xiết cò mê mải của Nguyễn Trọng Phụng và sau đó tôi thực hành lại cho hắn bò , khi trở ra mình mẩy hôi thúi bởi sình lầy nước đọng lâu năm dưới hố sâu được kích hoạt từ tiếng nổ long trời của những quả mìn hơi, 3 giờ ra dòng sông kề bên xa lộ tập vượt sông bằng bè pông sô đến 5 giờ chiều tàn cuộc vui với thân mình ướt đẫm mệt lả trên bờ sông trong ráng chiều đỏ rực với từng cơn gió nhẹ trên mặt sông lăn tăn gợn sóng. Có 4 ông Mỹ dân sự dừng xe quan sát chụp hình chúng tôi và được anh chàng cao học tư pháp Trịnh Ngọc Đông (nói tiếng Anh lưu loát) giải thích ý nghĩa cuộc thực tập làm mấy ông Mỹ phục lăn tưởng chúng tôi là Thủy Quân Lục Chiến bởi bộ đồ rằn ri. Trở về Rạch Dừa trên đoàn xe GMC... rã rời.
K10 Nguyễn Hùng
______________
(*): Tôi bị trúng thực cá mối ói mửa ngất xỉu tại sân đại đội ngay lúc tập họp hằng đêm và được xe cứu thương chở ra bệnh viện Lê Lợi điều trị, tháp tùng xe cứu thương có 4 thằng ...Phụng Sinh Hải Sang... (thằng Phụng nhét túi tôi 200 $ với lời thì thầm "sáng mai tỉnh dậy ráng lết đi mua cháo ăn nghe mày...! ")