TÂM TÌNH
TÂM TÌNH CỰU SVSQ & HẬU DUỆ
K1 PHẠM VĂN CÁC
Đời mỗi người, sự tình cờ đã đưa đẩy đến một cơ hội nào đó không phải ít. Mình muốn cũng không được. Tôi dự thi Sư phạm trượt vỏ chuối, nhận phiếu báo danh của Trung Tâm Nguyên Tử Lực Cuộc Đà Lạt. Mẹ tôi và các chị bàn ra, nghe nói nguyên tử ghê gớm lắm, có thi đậu rồi làm việc có ngày nhiễm phóng sạ, nhiễm độc mà chết. Thế là bỏ không dự thi.
Cả nhà đồng ý cho tôi học tiếp chờ dịp khác. Tôi đang học năm thứ hai Chính Trị Kinh Doanh Đà Lạt thì chị tôi từ nhà lên đưa tôi phiếu báo danh thi vào Biên Tập Viên Cảnh Sát mà trước đó tôi đã nộp đơn. Kỳ thi được tổ chức tại Trường Pétrus Ký Saigon. Tôi đậu hạng thấp. Bắt đầu từ đó quen dần nếp sống kỷ luật, tập luyện, ăn ngủ, đi đứng,… suốt một năm 1966 trong Học Viện CSQG, Trại Lê văn Duyệt, Sài Gòn.
Tốt nghiệp từ trường mẹ HVCSQG, tôi bốc thăm trúng Nha CSQG Miền Nam Cao Nguyên Trung Phần tức Nha CSQG Vùng 2 sau này. Từ đó, suốt một đời Cảnh Sát, tôi lần lượt phục vụ tại các tỉnh Ninh Thuận, Phú Yên, Bình Định, Khánh Hòa, Sông Cầu, TTHL/CSDC Đà Lạt, và sau cùng là Bình Định.
Nhiệm sở lâu nhất của tôi là Ty CSQG Phú Yên từ tháng 9-1967 đến tháng 10-1970, nhiệm vụ là Phó Trưởng Ty cho nên có nhiều kỷ niệm khó quên. Tuy vậy, nhiệm sở đầu tiên khi phục vụ tại CSQG Ninh Thuận cũng có không ít điều tôi vẫn còn nhớ khá rõ.
Không biết tại các tỉnh thành khác như thế nào, trong ngày Lễ Lao Động 1 tháng 5, hầu hết công chức trong tỉnh Ninh Thuận thường ra bãi biển Thanh Hải mừng lễ, dựng lều cắm trại. Mọi người ra đó nhào xuống làn nước biển trong xanhtắm mát, phơi nắng, rồi vào các lều ăn uống vui vẻ chuyện trò. Dịp đó, tôi cùng với K1 Nguyễn Văn Suốt (hiện còn sống ở VN) cũng tháp tùng theo chung vui với họ.
Từ Phan Rang đi ra biển, chúng tôi phải đi ngang qua khu đá chồng kỳ lạ, gồm nhiều tảng đá lớn nhỏ, có tảng lớn bằng nửa căn nhà rộng 5, 6 mét. Ở giữa đồi đá có một thanh đá thẳng khá lớn bề rộng cỡ 1 – 2 mét, thanh đá này cao hơn những khối đá xung quanh. Qua khỏi khu đá này, về phía trái đi từ phía Phan Rang về hướng biển là đường vào làng Ninh Chữ Tri Thủy, quê hương của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu. Có lời đồn đãi rằng khu này là “địa linh nhân kiệt”.
Một kỷ niệm khác tôi còn nhớ khi đảm trách Phó Quản Đốc Trung Tâm Thanh Lọc, sau chuyển thành Trung Tâm Thẩm Vấn, trụ sở tọa lạc tại xã Mỹ Đức cách Phan Rang 6 km. Trung Tâm được xây hình vuông chỉ có một cửa ra vào, có bót gác trên cao quan sát khắp bên trong và ngoài rào. Có một trung đội võ trang do cố vấn Hoa Kỳ tuyển và trả lương cùng với một số nhân viên dân chính không phải cảnh sát. Chỉ có Phó Quản Đốc và các thẩm vấn viên là số ít cảnh sát mà thôi.
Ban thẩm vấn vẫn trực thuộc Ty cảnh sát. Trung Tâm Thanh Lọc nhận các nghi can cơ sở cộng sản trong chiến dịch hốt từ các vùng có VC kiểm soát. Thời gian này, tôi học hỏi và rút tỉa được nhiều kinh nghiệm từ những người “tiền bối”. Cùng làm việc tại TTTL có bốn cựu Trưởng Chi Cảnh Sát 4 quận của Ninh Thuận là các quận Thanh Hải, Bửu Sơn, An Phước và Du Long. Đặc biệt ông Nguyễn Đức Bố, cựu Trưởng Chi Thanh Hải trình với tôi, ông đã có SVL đi nhận nhiệm vụ tại Tỉnh Đoàn Xây Dựng Nông Thôn tỉnh Ninh Thuận.
Khi nghe ông Bố nói vậy, tôi rất ngạc nhiên. Khi đến làm việc tại Ninh Thuận, tôi có nghe kể rằng, cách đây mấy năm, có một toán BTV (Khóa 14 Rạch Dừa) đi đến Ty CSQG Ninh Thuận để quan sát thực nghiệm. Một hôm, trên đường từ Chi CSQG Quận Thanh Hải về lại thị xã Phan Rang thì xe bị phục kích tại khúc quanh khu Đá Chồng làm cho có một số thương vong. Có dư luận nghi ngờ rằng vụ phục kích này là giả vì người ta e sợ rằng số BTV mới này có thể ảnh hưởng đến họ trong tương lai. Tuy nhiên, khi tôi hỏi ông Bố về việc này, ông đã rất tự tin xác nhận với tôi rằng, có dư luận như vậy nhưng ông quả quyết việc này hoàn toàn là do VC thực hiện.
Cũng trong thời gian này, Trưởng Ty CSQG là ông Phạm Văn Sơn, TSV/ĐB/TH, cho chúng tôi biết, ông đã đệ trình đề cử BTV Nguyễn Văn Suốt (cùng K1) làm Phó Ty CSĐB, và tôi làm Phó Ty CSSP, đang chờ kết quả. Nhưng kết quả đã không như ý.
Đến giữa tháng 8-1967, chúng tôi nhận được Nghị Định bổ nhiệm của Bộ Nội Vụ: K1 Nguyễn Văn Suốt giữ Phó Trưởng Ty CSQG Ninh Thuận, còn tôi đi Phó Trưởng Ty Phú Yên. Vừa ra trường mẹ HVCSQG mới có 8 tháng, công việc trong ngành đã nắm hiểu được bao nhiêu, nên mừng thì có mừng nhưng thấy trách nhiệm trước mắt nặng nề quá.
Khi đến Ty Phú Yên, tôi may mắn gặp lại bạn đồng khóa Võ Lâu đương nhiệm Phó Ty CSSP tại đây. Một nỗi vui trong lòng như “tha hương ngộ cố tri”. Cùng làm việc có bạn đồng khóa ở đây, tôi thật yên tâm. Từ đó, tôi cố nỗ lực tìm hiểu công việc từ khắp các Phòng, Ban, xem kỹ cách hành văn các văn thư đến và đi các loại. Anh bạn Võ Lâu còn dẫn tôi đi đến Tòa Án để tìm hiểu các công việc liên quan đến tòa án. Ông Trưởng Ty Lê Đình Pháp thấy vậy tỏ ra hài lòng với tác phong làm việc của tôi.
Chỉ 4 tháng sau khi chân ướt chân ráo đến Ty Phú Yên, một biến cố lịch sử là cuộc tổng tấn công Tết Mậu Thân 1968 của cộng sản Bắc Việt đã diễn ra. Ban Hoạt Vụ do Trưởng Ban Nguyễn Tâm, TSV/CN, hoạt động rất hăng say với các màng lưới tình báo, đầu mối xâm nhập, và cảm tình viên đã có tin chính xác là VC sẽ tấn công Tuy Hòa vào đêm giao thừa. Ông Trưởng Ty lệnh cho Quyền ĐĐT/CSDC Lê Văn Hiền cho 2 toán CSDC phục kích tại hai con đường nghi VC sẽ tấn công.
Mặc dù đang có lệnh hưu chiến Tết, nhưng 11g30 đêm giao thừa, tôi vẫn chạy xe vào Ty ra lệnh cho 2 bót gác cổng Ty và cổng TT Thẩm Vấnkhông ai được nổ súng chào mừng tết. Nhưng khi còn mấy phút đến giao thừa, tôi nghe một loạt súng nổ từ hướng lô cốt TT Thẩm Vấn rồi im. Tôi vội chạy đến hỏi xem tên nhân viên nào đã nổ súng bắt đem về Đội Phòng Vệ tạm giữ, rồi chạy xe đến tư thất ông Trưởng Ty trình sự việc.
Ông Trưởng Ty đến Ty chừng 10 phút sau thì được Trưởng Ban Hoạt Vụ báo cáo vừa bị VC bắn trúng chân trong khi lái xe đi kiểm soát các vị trí phục kích của CSDC. Nghe tin Ban Hoạt Vụ báo cáo như vậy, ông Trưởng Ty liền trình báo ngay Trung Tá Tỉnh Trưởng Nguyễn Văn Bá. Thoạt đầu ông tỉnh trưởng không tin VC tấn công mà hỏi lại có phải phe ta bắn nhầm hay không. Nhưng kế đó, tiếng súng đã nổ nhiều nơi trong thị xã.
Sau nhiều ngày giao tranh ở nhiều nơi trong thị xã, tỉnh Phú Yên và cả nước đã vãn hồi được an ninh trật tự, nhưng chúng ta cũng bị thiệt hại một phần đáng kể. Nhiều bạn bè K1 của tôi ở nhiều nơi khác đã hy sinh trong trận chiến Mậu Thân khốc liệt này.
Riêng tại Phú Yên, phía bắc là thị xã Qui Nhơn bị VC tấn công hư hại khá nhiều. Trưởng Ty ANQĐ, Đại Úy Quyền bị bắt. Về phía Cảnh Sát, hai bạn K1 Phan Quang Nghiệp và Lê Quang Phú đã can trường trong hãi hùng đối phó với VC bao vây nhưng đẩy lui được chúng.
Tại Tuy Hòa, người dân tưởng đã là yên, nào ngờ tối mùng 7 rạng ngày mùng 8 hạ nêu, VC đã phục thù mở cuộc tấn công do một trung đoàn của chúng tiến đánh hai mặt nhưng vẫn thất bại trước lực lượng phòng thủ do Trung Đoàn 47 của ta bảo vệ cùng các lực lượng khác trong tỉnh trong đó có Ty CSQG Phú Yên. Đạn pháo của Đại Đội Pháo Binh từ đỉnh Tháp Nhạn nã pháo tấp nập, đồng thời trực thăng Hoa Kỳ liên tục phóng rocket xuống hất tung xác VC văng lên rơi xuống bùn đất ruộng. Có thể nói đây là lần đầu tiên cảnh sát Phú Yên – Tuy Hòa chứng kiến một trận đánh kinh hồn như trong phim chiến tranh.
Trận này tôi thu được chiếc dây nịt ‘centuron’ của VC do Trung Cộng sản xuất có gắn ngôi sao trắng ở đầu khóa nịt. Thấy người cố vấn Mỹ của đại đội CSDC rất thích, tôi đã tặng ông ta làm kỷ niệm, ông ta đã tặng lại tôi một khẩu AR15.
Sau khi thị xã dứt tiếng súng, trong lúc tôi đang dẫn một toán cảnh sát đi lục soát các nơi thì bỗng đâu một chiếc máy bay phản lực của Mỹ đã bay trở lại thả bom để diệt những tàn quân VC đang tháo lui. Một quả bom đã lao xuống nổ cách chỗ tôi chỉ hơn 10 thước, may mắn chúng tôi đã kịp nằm xuống thoát chết. Sau đó, tôi lượm được một mảnh bom dài độ 8 x 3 cm bỏ vô bao thuốc lá Salem để giữ làm kỷ niệm.
Kết quả trận đánh, xác VC bị tử thương nhiều đến đỗi đem chất thành đống trên đường Trần Hưng Đạo mãi mấy ngày sau mới đem chôn. Tên Thiếu tá Chính Ủy VC tên Sáng bị bắn gãy chân và bị bắt sống. Cảnh sát có nhiệm vụ canh giữ tên này đang được sơ cứu tại Ty Y Tế Phú Yên. Tôi mặc thường phục đến tiếp cận tên này và hỏi:
- Ông thấy dân miền Nam (VNCH) đời sống như thế nào so với dân chúng miền Bắc, chứ tôi thấy những không ảnh chụp được thì nhà cửa, dân chúng ngoài đó còn nghèo lắm, phải không?
Ông ta đã trả lời như một cỗ máy tuyên truyền: “Giải phóng miền Nam xong rồi, chúng tôi sẽ xây dựng đẹp hơn nhiều.”
Ít lâu sau trận Mậu Thân, Trung Tá Cao Văn Khanh, Giám Đốc Nha CSQG Khu II, đến Ty CSQG Phú Yên khen ngợi và gắn huy chương Cảnh Sát Chiến Công Bội Tinh cho những cảnh sát hữu công, trong số đó tôi hân hạnh được gắn huy chương đầu tiên. Thật là vô cùng xúc động, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng ngành Cảnh Sát lại có ban thưởng huy chương.
Tôi phục vụ ở BCH/CSQG Phú Yên hơn 3 năm. Đó là thời gian tôi có nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Tôi đã được làm việc với nhiều bạn đồng khóa như các K1 BTV Võ Lâu, Ngô Đình Anh, Nguyễn Kim Khôi, Nguyễn Ngọc Cẩn; rồi tiếp đến các bạn K2-BTV Lê Tấn Hợi, Phan Tuyết Hồng, Nguyễn Phước Bảy, Trần Thu Huỳnh, Võ Tấn Nhưỡng,… và nhiều bạn các khóa HV khác.
Sau Phú Yên, nhiệm sở kế tiếp của tôi là Ty CSQG Bình Định từ tháng 10 năm 1970 đến 1971. Tôi nhận nhiệm vụ Trưởng Phòng Cảnh Sát thay thế BTV (K14-RD) Phùng T. Thông đang bị điều tra. Công việc rất là bận rộn vì Bình Định có 9 Quận đông dân hơn Phú Yên. Ngoài ra, Bình Định còn có BCH của Sư Đoàn 22 BB và Sư Đoàn Không Kỵ của Hoa Kỳ đóng quân ở quận An Túc. Cũng vì vậy nên Bình Định có nhiều quán bar nhất là trên đường Võ Tánh và Gia Long. Cứ chiều tối và ban đêm là xập xình tiếng nhạc sôi động. Rất nhiều tệ nạn xã hội đã xảy ra khiến cho Ban Tư Pháp phải làm việc không ngừng nghỉ.
Trong thời gian tôi phục vụ tại Bình Định, chương trình cấp phát thẻ căn cước bọc nhựa loại mới được bắt đầu trên toàn quốc. Ty CSQG Bình Định được tăng cường hai toán căn cước từ Ban Mê Thuột và Pleiku đến để làm việc, chẳng những tại Đoàn Căn Cước Tỉnh mà còn phải thực hiện tại vài BCH/CSQG Quận như An Nhơn, Hoài Nhơn. Thẻ căn cước ghi lý lịch, nhận dạng, lăn tay; còn hình chụp cá nhân những cuộn phim không thể rửa in kịp thời, cho nên khi khi trình lên Trưởng Ty, hay Phó Ty ký chỉ có thẻ chưa ép hình, vì thế nếu trong thẻ ghi là sinh năm 1950 mà không có hình kèm theo thì làm sao biết sự thật. Tất cả thẻ và phim chụp đều chuyển gởi về BTL Sở Căn Cước, khi Sở Căn Cước hoàn tất việc dán hình ép nhựa xong mới chuyển về BCH Tỉnh để phát lại cho người dân. Có lẽ vì số thẻ quá nhiều nên ông Trưởng Ty đã tăng cường thêm tôi là Trưởng Phòng Cảnh Sát ký tên lên thẻ. Vì công việc quá nhiều, nhiều hơn gấp bội khi tôi làm ở Phú Yên, nên nhiều khi tôi phải mang về nhà hoặc ở lại Ty đến 9 – 10 giờ đêm để ký.
Tôi làm việc ở BCH/CSQG Bình Định được mấy tháng thì có Trung tá Trần Thái Hân, quân đội biệt phái, đến nhận chức CHT/CSQG Bình Định. Tôi tiếp tục làm việc với Tân CHT được vài tháng thì được lệnh chuyển về BCH/CSQG Quận Sông Cầu.
Tại nhiệm sở mới Sông Cầu, có một sự việc khá đặc biệt mà tôi không thể nào quên. Khoảng giữa năm 1972, Trung Tướng Ngô Dzu, Tư Lệnh Quân Đoàn II, cùng với ông Cố vấn Paul Vann và một vị Đại Tá đặc trách lãnh thổ đến thị xã Sông Cầu cắt băng khánh thành nhà máy phát điện Sông Cầu vừa hoàn thành. Trong bữa tiệc mừng, tôi trình bày báo cáo với ông Quận Trưởng. Ông Thiếu Tá Quận Trưởng tên Lý đã trình bày với Trung Tướng Tư Lệnh xin can thiệp với BTL/CSQG ở Sài Gòn cho tôi được tiếp tục phục vụ tại Sông Cầu. Tướng Ngô Dzu nhìn tôi rồi nói:
- Tôi không biết khi làm việc ở Qui Nhơn, anh đã làm việc như thế nào, nhưng tôi thấy ở đây anh làm việc rất tốt.
Nói rồi, ông quay sang Trung Tá Nguyễn Văn Tố, Tỉnh Trưởng Phú Yên, nói:
-Anh Tố, anh cho làm văn thư nói, thừa lệnh tôi, đề nghị cho Đại Úy Các tiếp tục làm việc tại Sông Cầu.
Nghe vậy, tôi thấy yên tâm. Nhưng khoảng một tháng sau, bỗng nghe tin ông Cố vấn Paul Vann bị tử nạn máy bay trực thăng trên bầu trời Kontum khi đang đi thị sát. Dạo đó, nghe nói có nghi vấn về cái chết này (?). Còn việc Trung tá Tố có làm văn thư can thiệp cho tôi như Tướng Ngô Dzu nói hay không thì tôi cũng không biết. Chỉ biết là đến tháng 12 năm 1972, tôi nhận SVL thuyên chuyển về TTHL Cảnh Sát Dã Chiến Đà Lạt.
Tại TTHL/CSDC Đà Lạt tôi được cử làm Phụ Tá Chủ Sự Phòng Huấn Luyện kiêm Sĩ Quan Kiểm Huấn. Ngoài công việc văn phòng, tôi còn đảm trách việc thuyết trình về “Kỹ năng giảng huấn” cho các khóa sinh từ trong hội trường đến ngoài bãi tập. Sau một thời gian, tôi được Trung Tá Nguyễn Quang Cảm, Giám Đốc TTHL/CSDC/ĐL đề cử giữ chức Chủ Sự Phòng Tâm Lý Chiến. Tôi phục vụ đến cuối năm 1973 thì xin thuyên chuyển về lại BCH/CSQG Bình Định, để được gần gia đình.
Đời Cảnh Sát của tôi thăng trầm, vui buồn lẫn lộn. Tôi luôn tự nhủ phải phục vụ đúng đắn nhiệm vụ của một sĩ quan CSQG có trách nhiệm. Tôi luôn luôn là người trực tiếp trong công tác. Có lần trong một cuộc hành quân cảnh sát, một thanh niên bỏ chạy từ ngôi nhà cảnh sát đang kiểm soát. Anh ta chạy vụt ra bờ biển, tôi chạy đuổi theo hô đứng lại nhưng hắn vẫn chạy. Tôi rút súng cầm trong tay định bắn chỉ thiên, nhưng không bắn. Đến khi đuổi kịp anh ta, mệt bở hơi, quá giận nhưng tôi kịp kềm chế. Chạy trên bãi cát bờ biển Qui Nhơn chân mang giày, cát vô rất khó chịu…
Suốt trong thời gian phục vụ trong ngành Cảnh Sát, tôi luôn luôn làm việc đúng với phương châm “Công – Minh – Liêm – Chính” mà tôi đã được giảng dạy từ trong Học Viện CSQG. Bài viết này chỉ nhằm để ghi lại một vài kỷ niệm của tôi trong 9 năm ngắn ngủi của cuộc đời Cảnh nghiệp.
Phạm Văn Các (K1)
(Arkansas – 10/2019)