top of page
Banner edge

TÂM TÌNH / TÂM TÌNH CỰU SVSQ VÀ HẬU DUỆ

CHUYỆN MA CÓ THẬT

LÊ HỮU NGHĨA (K1)

Lúc đó tui đang học lớp Đệ Lục ở trường trung học Trịnh Hoài Đức Bình Dương.

Kế nhà tui là nhà chú Sáu Phùng, chú sống với vợ và một thằng con nuôi khoảng năm sáu tuổi (nhà nầy về sau bán lại cho người dì thứ Năm của tui). Sau khi chú Sáu chết thì cái nhà bỏ trống. Thím Sảu và thằng Hiếu dọn khỏi nhà sau khi đám ma xong. Cái nhà nhờ ba tui coi chừng giùm. Nhà hổng khóa cửa.

Tui thường cầm tập qua nhà đó buổi trưa để học bài cho yên ắng. Lúc đầu tui cũng thấy ớn ớn khi nhìn mấy tấm vảng đám ma treo hai bên cái trang thờ Phật. Lúc đầu tui nằm ở bộ ván gỏ ở nhà trên. Bị rệp cắn hoài nên tui kéo một tấm ván ra coi. Mèn ơi! Một bầy rệp lúc nhúc lật đật chạy trốn vô cái lỗ mộng.Tui bỏ bộ ván, ra nằm võng ở nhà sau. Mỗi lần đi từ nhà trước ra nhà sau tui đều thấy ớn ớn khi ngang qua ngăn buồng ở giữa. Có lần má tui nói:

– Chiều hôm qua tao vừa ra sân dòm qua thì thấy có người bò ở cái hàng ba nhà ông Sáu Phùng.Tao sợ quá lật đật chạy vô nhà mà còn run.

Tui hổng tin:

– Chắc là con chó chớ người ta gì bò?

– Rõ ràng là người ta. Bên đó nhà trống thì làm sao có chó.

– Thì chó nhà chú Tư Khương qua.

– Hổng phải chó.Tao hổng thấy rõ mặt là ai nhưng chắc chắn là người ta.

Dù hổng tin có ma nhưng chuyện nầy cũng làm tui thấy ớn hơn mỗi khi qua đó học bài. Ớn thì ớn , tui vẫn cứ qua. Tui thường đem theo cái lồng con chuột bạch và để dưới nền nhà xi măng kế bên cái võng cho có bạn. Con chuột cứ leo vô cái vòng bánh xe chạy quây kêu réc réc một hồi thì nhảy ra . Một hồi sau nó lại chui vô chơi chạy nữa. Người ta nói ma sợ chó chớ hổng nghe ai nói ma sợ chuột . Nhưng có con chuột thì cũng có bạn.

Rồi một bữa trưa kia, khi tui vừa đi từ nhà trước băng qua căn buồng ở giữa để ra nhà sau thì chuyện xả ra.Tui vẫn nhớ chuyện con ma bò ở hàng ba mà má tui kể nên trong bụng luôn căng thẳng.Tui cứ dòm chừng coi qua khỏi cửa buồng thì có thấy gì hôn. Rồi xuống tới nhà dưới có thấy gì hôn. Tui lại nghĩ , hổng thấy cái gì trước mặt thì biết đâu lại có cái gì sau lưng. Nghĩ vậy nên khi xuống tới nhà sau tui ngoái lại dòm thì trời đất ơi, tui hết hồn muốn đứng tim luôn. Nếu là con gái mà thấy như vậy thì thế nào tụi nó cũng té xỉu cái ạch, hổng chết giấc thì cũng phải tè ra quần.Tui hổng xỉu, hổng tè ra quần nhưng buông tay làm cái lồng chuột rớt xuống đất kêu leng keng. Một cái bóng trắng vọt ra: con chuột bạch sút cửa văng ra ngoài. Con chuột chắc đang mất hồn vì bị té nên đứng yên dòm quanh quất. Còn tui cũng chưa hoàn hồn nên cũng dòm con chuột trân trân.Tới khi con chuột dợm bỏ chạy thì tui mới kịp có phản ứng. Nhưng tui vẫn chậm hơn con chuột. Nó đã kịp phóng vô kẹt rồi mất tiêu luôn.


ree

Các bạn biết khi tui ngoái lại dòm sau lưng thì tui thấy cái gì làm tui điếng hồn đến nỗi buông rớt cái lồng chuột hôn? Mèn ơi! Tui thấy một người hẳn hòi bằng xương bằng thịt hiện ra đang dòm ngay mặt tui. Nhưng tui chỉ điếng hồn trong tích tắc và nhận liền ra người đó chính là thằng tui trong tấm kiếng lớn của cái tủ áo quần. Cái tủ để hướng mặt ra nhà sau. Khi đi vô thì hổng thấy gì nhưng khi ngoái lại thì thấy một người hiện ra chần dần luôn .

Tui vẫn thường thấy hình tui trong kiếng mỗi lần từ nhà sau ra nhà trước để ra về. Nhưng đó là thấy cái tủ kiếng trước mặt, biết sẽ có hình mình trong kiếng nên hổng sao. Chỉ tại bữa đó tui bị ám ảnh bởi chuyện con ma bò trước hàng ba nên mới ngoái lại dòm chừng đằng sau lưng, mới bị đốn cái hiềng .

LHN


bottom of page