


TÂM TÌNH / Ý KIẾN
SỨC KHỎE CAO NIÊN
K3 CAO HOÀNG VÂN

Cây kim đồng hồ tic tac, tic tac … xoay vòng chậm rãi và đều đặn, và bánh xe thời gian cũng xoay vần theo tiếng tic tac đó…. Không bao giờ dừng lại. Một tuần trôi qua rồi một tuần khác lại đến, mọi người đều tất bật làm việc, ngày ngày làm con chim hummingbird bay đi khắp nơi hút mật để mang về xây dựng tổ ấm ….. cho đến chợt một ngày, tóc trắng như vôi…. nhìn mình trong gương mà giật mình… OMG, “nhan sắc” đã tàn phai theo năm tháng từ lúc nào ….
Mọi người đều công nhận rằng đến một tuổi n ào đó, chợt cảm thấy trên đời này còn có một việc khác quan trọng vô cùng, quan trọng hơn cả tiền bạc nữa, đó là sức khỏe…. Cái tuổi đó là cái tuổi của anh em mình bây giờ đó các bạn ơi. Tôi KHÔNG thích gọi các bạn già, vì tôi ghét chữ GIÀ lắm. Tôi càng ghét nó hơn khi tôi cũng không tránh được nó.
Thế giới hiện nay, tất cả các “kiến thức” đều có trên internet. Mọi người tìm hiểu, tìm kiếm và tìm cách để giữ gìn sức khỏe cho bản thân. Những năm gian khổ đã qua, các con đã thành danh và thành nhân, cái xứ Mỹ thiếu nợ anh em mình không biết từ đời nào, vẫn đang kiên nhẫn trả tiền hàng tháng cho mình. Mỹ trả tiền hưu không nói gì, mình già cũng trả tiền, mình bệnh cũng trả tiền, mình chăm sóc cho thân nhân cũng trả tiền …. Hoặc trả một loại tiền trợ cấp xã hội có tên gì đó, rắc rối lắm, nhiều tên khó nhớ lắm, ở xứ Mỹ “nhiều chiện” này. Anh em mình cũng không cần biết, chỉ cần mỗi tháng có check Mỹ trả nợ đều đều đến tay mình là được rồi. hee hee! Không giàu thì cũng rủng rỉnh, thảnh thơi thơ túi rượu bầu, không phải lo cái ăn cái mặc… Những người tôi gặp mỗi ngày đều muốn sống đến 160 tuổi để hưởng thú “chủ nợ” này.
Tình cờ trong một buổi tiệc nhỏ, tôi nghe một chị ở San Jose, nói cũng vui lắm. Chị nói ngày xưa các anh nhiều lần phải “mở đường máu” hành quân tiêu diệt việt cộng. Sang đến Mỹ, tưởng bình yên, không ngờ bây giờ cũng vẫn phải tiếp tục “mỡ đường máu”. Khổ ghê!!!
Sanh Lão Bệnh Tử là bốn cửa mà con người phải tuần tự đi qua, vì không có cửa số 5 các bạn ơi. Mình chỉ còn một cách duy nhất là đi từ từ thôi, đi thật chậm để kéo dàiiiiiiiiii thời gian phải vào cửa thứ 3 và cửa thứ “ghét”! Một bà cụ nói “Trời kêu ai nấy DẠ, cậu ơi!”. Tôi khuyên bà “Trời kêu thì đừng DẠ liền, nghe bác. Giả bộ ngó lơ, huýt sáo, làm như không nghe, Trời bận lắm bác ơi, Trời không đợi mình đâu, Trời sẽ gọi người khác…” Tôi vẫn thường nói đùa như vậy ….
Trong hơn 25 năm làm việc, hàng ngày nghe thiên hạ kể bệnh, không thiếu bất cứ một bệnh nào trên cõi đời này, kể cả súng to, súng nhỏ cũng là bệnh, và cũng nhân đó nghe lóm được bao nhiêu lời khuyên chữa bệnh và cách điều trị của những sư phụ trong làng y học ở Cali này, tôi gom góp được chút kinh nghiệm và bây giờ muốn nói nhỏ cho các bạn nghe (theo lời xúi của Trưởng BTC đại hội lần này đó). Nên nhớ, đây chỉ là lời khuyên của một người bạn thôi, không phải là lời khuyên của một chuyên viên y khoa, các bạn nhé.
Thật ra giữ gìn sức khỏe cũng đơn giản lắm các bạn ơi.
Sức khỏe một người bị chi phối bởi ba yếu tố:
Gene di truyền
Lối sống
Ăn uống
Gene di truyền là điều mình chịu thua rồi, vì không thể thay đổi được. Bạn nào có Cha Mẹ sống đến 90 tuổi trở lên, chẵng hạn như Hứa Văn Quang, Nguyễn Văn Sáu, Nguyễn Văn Cư, Ong Tỷ và nhiều bạn khác...thì nhớ đừng cho ai quần áo cũ nha, giữ đó mà mặc đến mấy chục năm nữa đó !!
Hai yếu tố còn lại thì mình có thể kiểm soát được. Mình có thể “giả bộ” sống lành mạnh, bớt cờ bạc rượu chè, hút sách, nên tập thể dục đều đặn và ăn uống lành mạnh… Nghe cũng dễ phải không các bạn? Có ba yếu tố quyết định thì mình chủ động được 2 rồi, còn gì nữa?
Còn nếu trong mấy chục năm qua, mình “rọt ga” nhiều quá, chiếc xe bắt đầu yếu đi và phải “mỡ đường máu” thì cũng chịu khó “rọt” chậm lại một chút thì cũng ok các bạn ạ. No big deal! Đói ăn rau, đau uống thuốc, vậy thôi.
3 yếu tố quyết định và quan trọng ngang nhau trong việc điều trị là:
Ăn uống
Thể dục
Thuốc điều trị