



Trương Ngọc Anh
Anh Trâu Điên yêu dấu,
Khi viết năm chữ nầy, trái tim em đập những nhịp bất thường, ngón tay cầm viết cũng run rẩy.
Nhà trên rất yên lặng, chỉ còn mình em ngồi đây, góc bếp phân nửa lộ thiên, em nhìn thấy rất nhiều sao trên bầu trời xanh thẩm. Bàn học với một ngọn đèn neon tỏa màu xanh dịu dàng. Trước mặt em là tấm hình đen trắng nằm trên mặt giấy trắng tinh của cuốn nhựt ký nhỏ, in rõ từng đường nét một người lính đứng oai dũng. Chiếc nón sắt bao lưới ngụy trang gắn đầy lá cây, bộ đồ lính rằn ri mang nét hoa rừng. Treo lủng lẳng trên dây lưng trái lựu đạn, ba lô đeo vai rất lớn nhìn thấy được dù hình chụp từ phía trước, một tay cầm cây súng dài, tay áo sắn lên rất cao, để lộ cánh tay to, gân guốc rắn rỏi, đôi giày sauts cao ống mà em nhớ rất rõ hôm ba chụp tấm hình nầy dính đầy bụi đất màu nâu đỏ, chứng tỏ những Trâu Điên mới từ vùng cao rừng núi về thành phố.

Anh Trâu Điên biết mà, tấm hình nầy chính tay ba em đã chụp cho anh, rửa ra giấy Kodak từ phòng tối chỗ làm của ba, Sở Giảo nghiệm, thuộc Tổng Nha Cảnh Sát Quốc Gia, vào năm Mậu thân 1968, khói lửa đen ngút làm ảm đạm cả bầu trời Saigon.
Em nhớ rất rõ buổi sáng sớm đó, đất trời còn u u một ngày đầu năm Mậu Thân, những ngày còn Tết, nhưng không khí nhuốm mùi chiến tranh, một cái Tết hãi hùng của dân thủ đô Saigon vốn an lành. Gia đình em đã chạy tản cư qua nhà bà Ý Út, gần chợ Bến Thành mấy hôm trước đó, vừa mới trở về cư xá Phú Lâm.
Em nhớ, khi đoàn lính bước những bước chân mạnh dạn trên con đường ngang qua trước cửa nhà em, giấc sáng sớm trong khu cư xá Phú Lâm A thì cả nhà em đều đã thức. Ba em mở cửa, thấy đoàn lính đi ngang, vội trở vô nhà, sửa soạn cái máy ảnh rồi trở ra, chạy theo đoàn quân đang tiến bước, với đầy đủ vũ khí như sẳn sàng cho một trận chiến. Em sợ sệt, đứng trong nhà nhìn hé qua cửa sổ thấy Ba đi theo và chụp hình. Ngày hôm sau thì ba mang hình về nhà, trải từng tấm hình đã chụp lên bàn ăn. Em đứng kế bên ba ngó theo.
Tự nhiên Ba cầm một tấm hình nhỏ, ngắm nghía, rồi đưa cho em, nói:
- Hình nầy đẹp quá, muốn giữ hông con?
Em cầm lên, nhìn thấy …anh.
Tấm hình ba khen đẹp quá, em đã ép trong cuốn nhựt ký nhỏ, dấu kín, giữ cho riêng em mà thôi.
Những ngày sau đó, đoàn quân lá rừng còn đóng quân trong cư xá, hể rảnh rỗi giây phút nào, là anh tới nhà em, ngồi nói chuyện với Ba. Một già, một trẻ, coi tương đắc lắm.
Sau đó, em nghe Ba nói với Má:
- Đó là Tiểu đoàn 2, Thủy Quân Lục Chiến, Trâu Điên, đánh giặc giỏi lắm đó mình.
Hai chữ “Trâu Điên” nghe rất lạ. Cho nên lần nào anh tới nhà, em cũng chú ý nhìn huy hiệu trên tay áo, ngực áo trận của anh, để thấy hình Trâu Điên đó.
Anh không biết em đâu, là vì lúc đó em còn nhỏ lắm, chỉ là một cô gái rất nhỏ, nhút nhát, thường thắt hai bính tóc thả phía trước, đang học trường Gia Long năm đệ lục. Những lần anh tới thăm ba, em luôn thập thò bên trong, nhìn anh, người lính trong tấm hình ba đã cho em.
Rồi một ngày, Ba nói với Má:
- Trâu Điên đi rồi, chắc yên rồi đó mình.
Lúc đó là tháng hai, sau Tết ta có mấy ngày thôi.
Cư xá tự nhiên thấy buồn bã, lạnh tanh và thiếu vắng. Không biết những anh lính Trâu Điên đã đi đâu?
Những ngày Tết trôi qua, trong lo sợ, khi những tin tức xấu trên báo chí từ những cuộc tấn công Huế, Nha Trang, rồi Saigon. Tin tức rất xấu cho biết nhiều người đã bị chôn sống, bị bắt đi mất tích ở Huế, ngay tại thủđô Saigon, không khí Tết đã mất dạng. Trường Gia Long chưa mở cửa lại cả tháng tiếp theo sau Tết, nên em vẫn còn ở nhà suốt thời gian những cuộc tấn công của cộng sản vô thành phố ngoài Trung đã bị dẹp tan nhưng để lại nhiều đổ nát và khăn tang.
Sau ngày “biết Trâu Điên”, em thường đọc báo của Ba, để tìm Tiểu Đoàn Trâu Điên ở đâu trên bước đường chinh chiến? Trước đó em có bao giờ để ý tới tin chiến sự, chỉ thanh thản lo đi học, lo đi chơi, xi nê bát phố cuối tuần cùng mấy bạn, không hề biết ngoài trận chiến, những tiền đồn, các anh lính đã chiến đấu trong gian nguy khốn khổ, sống chết ra sao. Chúng em ở hậu phương chỉ là những nữ sinh ngây thơ, sống trong thành phố bình an.
Từ ngày nhìn thấy những người lính oai hùng, trẻ trung, và đầy nét gian khổ hành quân, đóng quân trong cư xá những ngày Tết Mậu Thân, em thường lấy hình anh ra coi sau mỗi lần đọc báo, lòng luôn nhớ anh, và bắt đầu hiểu nghĩa chiến tranh là gì.
Anh Trâu Điên.
Tháng năm, năm Mậu Thân nầy, Việt cộng lại tấn công thủ đô Saigon lần thứ hai.
Lần nầy, chúng đã đặt bộ chỉ huy ngay tại cư xá Phú Lâm A, trong một căn biệt thự chúng đã chiếm đóng. Vài ngày trước đó cư xá hỗn loạn lắm. Một hôm cả xóm chạy vô xóm trong để nhìn xác một người dân bị “cộng sản nằm vùng” giết chết bỏ nằm đó, trên người đắp xơ chiếc chiếu. Em nhìn mà kinh hoàng! Mấy chị em leo lên gác, trèo lên nóc nhà ngồi để nhìn thấy khói lửa bốc lên đâu miệt Chợ Lớn. Ba lấy máy ảnh, chụp hình khói lửa, và hình mấy chị em đang ngồi trên nóc nhà, ba chỉ tay nói máy bay trực thăng đang bắn rockets.

Buổi sáng hôm đó, sớm lắm, đã nghe tiếng hỗn loạn kinh hoàng, việt cộng trong xóm nhà lá bắn đùng đùng nhiều tiếng súng nổ, người gánh gồng chạy, lửa cháy đó đây mùi khét bay trong không khí. Ba chỉ kịp chụp cái máy quay phim, máy chụp hình đeo lên cổ, kêu má thu dọn chút đồ, đưa tụi em ra trú đở ở nhà Thờ Cha Hoàng, rồi ba hối hả chạy vô xóm trong để chụp hình. Má em trong cơn bối rối chỉ biết túm lấy đám con, chạy qua nhà thờ tạm trú.
Người người chạy trốn ra khỏi cư xá, còn Ba em thì chạy trở vào đó để chụp hình.
Máy phóng thanh đâu đó không biết đang kêu gọi liên tục dân tản cư. Trực thăng bay quần quần trên bầu trời cư xá nhiều lắm.
Anh Trâu Điên, lúc đó anh đang ở đâu?
Tụi em chạy qua Nhà Thờ cùng với rất đông dân chạy giặc cả cư xá lẫn xóm nhà lá phía trong. Giữa những tiếng rêu réo nhau rất kinh hoãng của cả dân cư xá tản cư, thì Ba em lại lo mặc cái áo giáp, chuẩn bị máy chụp hình, mang theo cả máy quay phim, chạy ngược hướng, đi vô chỗ việt cộng đang đặt bộ chỉ huy.
Ngồi sát bên nhau trước sân nhà Thờ, hai chị em run rẩy, lo sợ cho ba.
Anh Trâu Điên ơi.
Buổi sáng hãi hùng đó, em chưa kịp nhìn rõ mặt Ba. Em phải ngừng viết, vì nước mắt em đã tuôn tràn không thở được.
Buổi sáng hãi hùng đó không có đoàn quân Trâu Điên, Ba em đã đi luôn.
Không, Ba có trở về nhà anh Trâu Điên ơi, bằng thể xác còn nóng hổi, máu còn chảy tràn ra linh láng, thấm ướt hết áo quần em. Hai chị em yếu đuối đã vác xác Ba về.
Ba chết vì hai viên đạn bắn xuyên người, hai cánh tay bị trói ngoặc ra sau. Máy chụp hình máy quay phim đều mất theo với mạng sống của Ba em, chỉ còn chiếc áo giáp trong người.

TÂM TÌNH / TÂM TÌNH CỰU SVSQ & HẬU DUỆ
