THƠ
VĂN THƠ NHẠC
NGUYỄN MINH THANH
1
Tâm từ ái biển xanh... đôi mắt Mẹ
Bé vừa sinh, âu yếm ngẩng nhìn, xem...
Hằng mong mỏi... con mình cho tròn vẹn
Mắt hân hoan... ngắm bé ngủ ngoan hiền...!!
Mẹ dạy nói... à... ơi... lời cổ tích
Mắt mẹ cười... dìu bé khẽ tập đi
Vào tuổi học sắm đủ điều...vở, sách...
Mắt mẹ mừng con đậu mỗi kỳ thi!
Con dần lớn, Mẹ, cội mai dần cỗi
Mắt mẹ chờ... con trẻ chóng thành đôi
Đời bận rộn... ngược, xuôi đường muôn lối
Mắt Mẹ buồn... trông bóng nhạn nổi trôi...!!
2
Con đi xa rầu lo... tràn mắt mẹ!
Khi con về, Mẹ, mắt ánh (ấm) niềm vui...
Con ốm đau hay có điều hờn tủi...
Trải tâm can, Mẹ, mắt trĩu ngậm ngùi...!!
Ôi, cao cả trời cao... Đôi Mắt Mẹ
Dõi theo con tấm bé...đến thành nhân
Đi chập chững... ngại chim non ngã té
Con trưởng thành lòng mẹ vẫn bâng khuâng...!!
Mãi danh lợi tháng ngày quay... lần lữa
Con hững hờ lơ đãng... mẫu tình thâm
Rồi, một mai... Mẹ yêu không còn nữa
Ôi, tìm đâu dịu mát (rượi mát) ánh trăng rằm...?!!
(Ngày Lễ Mẹ)