





THƠ
VĂN THƠ NHẠC
THÙY DUNG (cô bé bán bánh mì)
(Một cô bé 16 tuổi kiếm sống bằng nghề bán bánh mì
mỗi ngày,đã viết bài thơ từ trong trái Ntim ngây thơ
trong sángđể thức tỉnh những kẻ còn ngủ mê trong thiên
đường thối nát XHCN cộng nô VN)
ĐẾN BAO GIỜ ?
Vận nước thì đã ngả nghiêng
Lòng dân thì cứ ngồi yên thế này
Bao giờ vận nước đổi thay?
Khi mà dân cứ ngủ ngày ngủ đêm
Ngủ như một kẻ say mềm
Ngủ để quên hết niềm đau tháng ngày
Ngủ đợi vận nước đổi thay?
Hay đợi mất nước làm nô lệ "Tàu "?
Ngủ để dân tộc bể dâu
Ngủ để con cháu về đâu thì về
Ngủ để mất nước mất quê
Ngủ để mất cả tính người Việt Nam!
Ngủ để dân tộc lầm than
Ngủ để mai thức gian nan vẫn còn
Ngủ để khổ cháu khổ con
Ngủ để nước Việt không còn là sao?
Ngủ vậy cho đến khi nào?
Ngủ đợi Trung quốc nó vào đúng không?
Ngủ để hưởng những bất công
Ngủ để nước mất diệt vong giống nòi
Ngủ để quên hết kêu đòi
Ngủ để tiếng nói không thuộc về dân
Ngủ để thành kẻ ngại ngần
Ngủ để dân Việt thành nô lệ tàu?
Nếu hôm nay chúng ta cứ mãi ngủ mê trên
những chiến thắng của năm xưa mà quên đi
những gì đang diễn ra ngày hôm nay thì dân tộc
này phải trả một cái giá đắt lắm.
Đảng và bác không đưa dân tộc này
đến thiên đàng được đâu nhé?
Thiên đàng của đảng và bác
chỉ là cái bánh vẽ mà thôi.
Đừng có ngủ say và nằm mơ để
đợi hưởng được chiếc bánh vẽ đó.
Chiếc bánh vẽ đó chẳng có thật
và cũng chẳng bao giờ ăn được.
Nếu chúng ta cứ đặt niềm tin vào bác và đảng
rồi một ngày không xa chúng ta sẽ mất tất cả.
Em muốn nói với mọi người thế này:
Thức dậy đi dân Việt ta ơi
Dân tộc ta thiệt thòi lắm rồi
Đừng mãi ngủ say mộng mị nữa
Hãy thức dậy cứu mình đi thôi
Đảng cộng phỉ đã tiếp tay cho Trung cộng
tàn phá đất nước ta quá nhiều rồi.
Nếu người dân việt không tỉnh thức nhanh
để cứu quê hương đất nước này thì con cháu ta
sẽ gánh chịu nhiều hậu quả mà do sự thờ ơ
của chúng ta đã để lại.
Nếu ai còn nghĩ quê hương đất nước này là của
chúng ta thì hãy gọi nhau thức dậy để cùng gìn giữ
nó cho đàn con đàn cháu của chúng ta.
Có những người luôn bị nói là điên, là khùng
nhưng lại yêu quê hương và dải đất hình chữ S này.
Và luôn mong muốn nó mãi mãi là
của người Việt Nam mà thôi.
Và còn mong muốn dải đất này phải trở nên
cường thịnh như các cường quốc khác thì mới vui lòng.
Đó là suy nghĩ của một cô bé
đang bán bánh mì trên dải đất hình chữ S này!