THƠ
VĂN THƠ NHẠC
DƯ THỊ DIỄM BUỒN
1
Sương khuya bàng bạc mịt mờ
Mây buồn tha thướt hững hờ lênh đênh
Vi vu sáo gió êm đềm...
Tiếng chuông tha thiết bồng bềnh ngân nga
Gió lay cành trúc hiên nhà
Thờ ơ ngày tháng mau qua vô tình...
Đông về trước lễ Giáng Sinh
Hai Mươi Tháng Chạp chúng mình cưới nhau
Vui tươi hai họ đón chào
Nhà trai trình lễ xin vào rước dâu
Rượu, trà, bánh, trái... cau, trầu
Hai ta e thẹn... lòng xao xuyến lòng
Thuyền hoa em bước theo chồng
Lứa đôi đằm thắm tình nồng xuân xanh
Mười hai bến nước mộng lành
Có chồng lính chiến em đành ngược xuôi
Ngày thường nối tiếp ngày vui...
Cũng không lo ngại “có tui bên mình!”
Đôi ta như bóng với hình
Bốn Vùng Chiến Thuật chúng mình có nhau
Bao phen gió nổi sóng trào
Bàng hoàng ngó lại trắng phau mái đầu
Mây ơi, bảng lảng về đâu?
Có chia vơi bớt nỗi sầu trong ta
Quê hương cách trở phương xa
Làm thân chùm gởi tuổi già chồng thêm
2
Xứ người đời sống êm đềm...
Cớ sao nỗi nhớ đêm đêm lại về!
Ngày hè tuổi ngọc miền quê
Thả diều chiều đến trên đê nắng vàng
Những ngày Tết, lễ, chay đàn...
Hội hè đình đám dân làng vui chơi
Sau mùa gặt hái thảnh thơi
Giọng hò câu hát chơi vơi sáo diều
Tù và trổi bến đìu hiu
Mây in đáy nước nắng chiều mong manh
Mộng ngày xưa thuở xuân xanh!
Hồn nhiên theo nhịp sống lành êm trôi
Đã qua mấy chục năm rồi...
Nhớ về cố thổ bồi hồi xót xa!
Quê Nam nếp sống hiền hòa
Tình chồng nghĩa vợ mặn mà yêu thương
Chuông ngân... ngào ngạt trầm hương
Đêm thâu nghe tiếng gió sương thì thào
“Anh ra đi thật rồi sao?”
Tưởng chừng công tác nơi nào đó thôi!
Nay anh thật đã đi rồi!
“Em thương hơn lúc trên đời có anh”
Hoen mi lệ trở giấc lành!
“Thương anh hơn cả còn anh trên đời!”
Mênh mông phong vũ tơi bời...
Hồn em hụt hẫng sầu vơi lại sầu!
Email: dtdbuon@hotmail.com