THƠ
VĂN THƠ NHẠC
NGUYÊN THẠCH
1
Này em gái, nằm im nghe anh kể
Chuyện ngày xưa, nhắc lại để… mà thương
Anh bộ đội cụ hồ quân "phỏng dái"
Vì miền Nam đói rét… phải lên đường.
Bác đã bảo vì miền Nam ruột thịt
Cứu anh em dẫu đốt cả trường sơn
Giặc kềm kẹp… dân Nam như xác lá
Mỹ xâm lăng, cả nước phải căm hờn.
Qua vĩ tuyến nón anh rơi lộp độp
Vì ngước cao chót vót để nhìn xem
Anh chính ủy bảo miền Nam nghèo lắm
Nên hiểu rằng: Lời cộng sản mà em!
Đến Nha Trang, biển xanh anh bật khóc
Như trẻ thơ lạc mẹ giữa phố phường
Dăm kẻ lạ, tò mò giương đôi mắt
Có lẽ anh đã lạc cõi thiên đường.
Ở Sài Gòn, dân thành thường xỏ lá
Bộ đội ơi, miền Bắc có cà rem?
Nét hớn hở, tỉnh bơ như Hà Nội
Ồ thiếu gì, ăn không hết phải phơi khô!
2
Ở ngoài Bắc, Ti Vi ai cũng có
Sáng sớm ra thì nó chạy đầy đường
Anh nhìn chiếc đồng hồ hai người lái
Mắt thèm thuồng, cứ nhìn thấy là thương.
Anh tự mãn quê anh nhiều cà chớn
Còn cà phê thì uống chẳng cần tem
Ghé vào tiệm mua nửa đôi nịt vú
Lọc cà phê, ừ cộng sản mà em!
Và cứ thế, các anh lên lãnh đạo
Sửa rồi sai, sai sửa vẫn cứ sai
Mấy chục năm nướng dân làm thí nghiệm
Cộng sản mà em, siêu việt thiên tài!
Bước tiệm tiến…Hoàng Trường Sa dâng bán
Vì ân tình Trung Việt nghĩa anh em
Để kết cuộc chúng ta cùng Tổ Quốc
Xin chớ buồn…vì cộng sản mà em!