THƠ
VĂN THƠ NHẠC
LỆ KHANH
1
Non sông gấm vóc vuông ngàn dặm,
Tổ quốc bao la núi vạn hòn.
Xương máu muôn đời Cha dựng nước,
Cháu con giữ vững với càn khôn.
Việt-Nam;
Bốn ngàn năm văn hiến,
Chưa một lần,
chứng kiến nhục hôm nay!
Lũ gian manh,
cùng với bọn nô tài,
Chân giẫm nát cả non sông Hồng Lạc.
Ôi!
Có phải cơ trời xui vận mạt,
Mà sinh ra chi lắm kẻ ngu đần?
Đối với dân,
thì đánh đập hung hăng,
Thù phương Bắc,
lại cúc cung khiếp sợ.
Lũ giặc ấy:
Vốn là phường man rợ,
Luôn lăm le thôn tính lân bang.
Từ Mãn Châu,
Mông Cổ,
đến Tân Cương,
Nay cố nuốt cho xong phần Tây Tạng.
Lũ giặc ấy:
Chúng là quân "Đại Hán",
Đã bao lần tàn hại nước Nam ta.
Đồng bào ơi!
Hãy cứu lấy sơn hà.
Già như trẻ,
Gái như trai,
Vung kiếm báu thề ơn đền Tổ Quốc.
2
Nhỏ lệ đề thơ, tỏ ít dòng,
Gởi người còn nghĩ đến non sông.
Dù lâm nghịch cảnh đâu sờn chí,
Dẫu gặp gian nguy chẳng đổi lòng.
Tổ quốc, giặc thù đang lấn chiếm,
Sơn hà, lũ cộng hiến dâng không.
Đêm đêm thao thức thương nòi giống,
Cứu Nước! Nào ai máu Lạc Hồng?
Lạc Hồng dựng nước bốn ngàn năm,
Hỡi bọn sài lang chớ tưởng lầm.
Hung hãn chắc rồi ôm khóc hận,
Ngang tàng ắt sẽ nuốt hờn căm.
Bạch Đằng, máu vẫn còn loang thắm,
Vạn Kiếp, thây phơi chứa chật hầm.
Đại Việt anh hùng luôn bất khuất,
Đã từng đuổi giặc bốn ngàn năm.