





THƠ
VĂN THƠ NHẠC
TỐNG PHƯỚC KIÊN K1
1
Chị có nhớ bao mùa xuân rồi nhỉ?
Em chưa về đón tết với quê hương
Khung trời xưa êm ái vạn niềm thương
Ngăn cách mãi dặm trường về chốn cũ
Đã bao lần lòng bâng khuâng tự nhủ
Phải về thôi, tìm lối cũ xa xôi
Có mai vàng khoe sắc ánh xuân tươi
Khắp thôn xóm tiếng reo cười vui vẻ
Ngày giáp tết đặt mâm bàn nghi lễ
Ba mẹ lo cúng tế rước ông bà
Chị em mình xúng xính áo thêu hoa
Tung tăng với nắng chan hòa trước ngõ
Ôi nhớ qúa thời thơ ngây dạo đó
Tuổi thần tiên với pháọ đỏ xuân nồng
Chị lớn lên rồi cất bước theo chồng
Em đủ lớn để non sông vẫy gọi
2
Chiến tranh về gieo đau buồn vời vợi
Bao ly tan mất mát bởi vì đâu?
Để nơi nơi gánh lắm nỗi cơ cầu
Em vẫn cố tết nhất về với chị
Nhớ xuân nào Huế điêu tàn khổ lụy
Chị lo âu khuya sớm chỉ vì em
Mắt xa xăm thao thức mãi bên rèm
Nhờ có chị mà em qua kiếp nạn
Nhưng chiến tranh đau buồn vô giới hạn
Chia cách nhau đoài đoạn cả cuộc đời
Từ vực sâu em trôi dạt phương trời
Rồi đi mãi vẫn chưa về đón tết
Mái đầu xanh chị em mình trắng hết
Ba mươi năm vẫn biền biệt hư hao
Ước mong sao có được một xuân nào
Về bên chị nhắp rượu đào mừng tết
Xuân Nhâm Dần 2022