THƠ
VĂN THƠ NHẠC
JEAN DE LA FONTAINE - BÙI PHẠM THÀNH
LE BERGER ET LA MER
Du rapport d’un troupeau, dont il vivoit sans soins,
Se contenta longtemps un voisin d’Amphitrite;
Si sa fortune étoit petite,
Elle étoit sûre tout au moins.
A la fin, les trésors déchargés sur la plage
Le tentèrent si bien, qu’il vendit son troupeau,
Trafiqua de l’argent, le mit entier sur l’eau.
Cet argent périt par naufrage.
Son maître fut réduit à garder les brebis,
Non plus berger en chef comme il étoit jadis,
Quand ses propres moutons paissoient sur le rivage:
Celui qui s’étoit vu C 50%; padding-right: 20px; vertical-align: top;"orydon ou Tircis
Fut Pierrot, et rien davantage.
Au bout de quelque temps il fit quelques profits,
Racheta des bêtes à laine;
Et comme un jour les vents, retenant leur haleine,
Laissoient paisiblement aborder les vaisseaux:
Vous voulez de l’argent, ô mesdames les Eaux,
Dit-il; adressez-vous, je vous prie, à quelque autre:
Ma foi, vous n’aurez pas le nôtre.
Ceci n’est pas un conte à plaisir inventé.
Je me sers de la vérité
Pour montrer, par expérience,
Qu’un sou, quand il est assuré,
Vaut mieux que cinq en espérance;
Qu’il se faut contenter de sa condition;
Qu’aux conseils de la mer et de l’ambition
Nous devons fermer les oreilles.
Pour un qui s’en louera, dix mille s’en plaindront.
La mer promet monts et merveilles:
Fiez-vous-y; les vents et les voleurs viendront.
Jean de La Fontaine
NGƯỜI CHĂN CỪU VÀ BIỂN CẢ
Chuyện xưa có kẻ chăn cừu
Gần nơi bờ biển sớm chiều quanh năm
Hằng ngày nhìn biển lặng câm
Tưởng rằng biển cả âm thầm vậy thôi.
Nghĩ mình bao nhiêu năm trời
Chăn đàn cừu chẳng kiếm lời bao nhiêu
Đi buôn chắc lợi hơn nhiều
Lại còn học được lắm điều hay hơn.
Đàn cừu anh ta bán luôn
Mua thuyền ra biển bán buôn kiếm lời
Nào ngờ phận rủi đến nơi
Thuyền chìm vốn liếng cũng thời tiêu tan.
Trước kia cừu có cả đàn
Giờ thì tay trắng phải làm công thôi
Cần kiệm, cố gắng và rồi
Dần dần cũng đã nên người khá hơn.
Một hôm nhìn những thuyền buôn
Lướt trên biển lặng giăng buồm mà đi
Anh nghe trong gió thầm thì
Lời biển kêu gọi hãy đi buôn hàng.
Vượt qua biển cả mênh mang
Những vùng đất lạ bạc vàng thiếu chi
Sao cứ ở đây làm gì
Cuộc đời nhàm chán có gì vui đâu.
Với biển anh nói một câu:
“Tôi đây đã phải qua cầu đắng cay
Biển sóng yên lặng hôm nay
Nhưng mà giông bão ai hay lúc nào.”
Bùi Phạm Thành
(dslamvien.com)