THƠ
VĂN THƠ NHẠC
TRẦN PHÁP
LGT: Bài thơ “Mùa Hè Đỏ Lửa” dưới đây
kể lại thảm cảnh gia đình người lính
Địa Phương Quân (ở quê tôi), Anh bị lạc vợ,
một mình dẫn hai đứa con. Cầu bị sập,
Anh dắt đứa lớn vượt sông, đứa nhỏ ở lại trên bờ
đợi cha trở lại. Nhưng Anh và con bị nước cuốn
mất tích đến giờ nầy. Đứa bé ở trên bờ bị thất lạc,
hơn 40 năm sau mới tìm về được với gia đình,
nhờ một tấm ảnh trong túi áo.
Trần Pháp
1
Tôi kể ra đây một chuyện buồn
Chuyện buồn người lính địa phương quân
Anh là lính trận đang thua trận
Lạc vợ một mình hai đứa con
Thủa ấy mùa hè năm bảy hai
A-K đạn pháo trên đường dài
Xác người chồng chất đường loang máu
“Đại lộ kinh hoàng” chẳng có sai
Trên đường tới Huế có cây cầu
Bị sập một vài chỉ ít lâu
Giặc pháo ngăn đường dân thoát nạn
Đồng bào lặn lội vượt sông sâu
Chàng lính địa phương hai đứa con
Theo cha, anh cả vượt qua sông
Đứa em, ngồi lại bờ chờ đợi
Từ sáng tới chiều cha biệt tăm
Binh sĩ cộng hoà lúc tháo lui
Gặp em đói khát sắp tàn hơi
Dắt dùi bé gái theo chân họ
Tới chỗ an toàn mới nghỉ ngơi
Tạm gởi nhà dân sống lất lây
Nổi trôi tới chốn sương mù bay
Dần dà em trưởng thành khôn lớn
Vẫn có chồng con, cháu đủ đầy
2
Mới bốn tuổi đầu, em thật khôn
Giử gìn tấm ảnh “mẹ bồng con”
Bảo rằng: hồi đó cha bồng chạy
Thiên hạ cho rằng trận bảy hai
Càng lớn em càng có quyết tâm:
Đi tìm cho được những người thân
Lần về Quảng Trị tìm chưa được
Trở lại cao nguyên ôm nỗi buồn
Năm thứ bốn mươi em lại về
Tấm hình nhờ báo chí “lăng xê”
Dân tình lam lũ ai xem báo?
Chưa được tin vui dạ não nề
Buồn rầu trở lại chốn Pleiku
Vui sướng làm sao khi được thư
Thư bảo: tấm hình đây chính mẹ
Ra đi tức tốc chẳng chần chừ
Về quê gặp lại hai người em
Mẹ đã mất rồi vào một đêm
Nhớ chị, cha, anh còn biệt dạng
Chẳng chờ, chẳng đợi tới đoàn viên
Chuyện nầy tôi kể chính quê tôi
Hai đứa cùng nhau đã một thời
Tuổi trẻ thả diều khi gió lớn
Vô vàn kỷ niệm chẳng hề vơi