THƠ
VĂN THƠ NHẠC
TRẦN VĂN CHÍNH
1
Nâng chén và một miếng bánh chưng
Mới hay rằng hôm nay ngày đầu Xuân
Thân xứ lạ có bao giờ biết Tết
48 năm nỗi buồn da diết
Nghĩ, sao mình không chết tháng 4 đen?
Nghĩ, sao mình phải chịu đầu hàng?
Vậy cuộc sống từ nay xin cúi mặt!
Chiến công bội tinh, một thời hiển hách
Xứng đáng gì so với bậc anh hùng
Buổi sáng ra trường buổi tối vong thân
Hay bất kể là quân, cán, chính
2
Bỏ đũa xuống thôi ngang, nhìn lên ảnh
5 hào quang: Hai, Phú, Vỹ, Hưng, Nam
Và sau lưng là tử sĩ hàng hàng
Chết trận, chém, đâm, tử hình, chôn sống
Chết trong trại giam, chết ngoài trãng trống
Chết trên ruộng đồng, chết dưới sông sâu
Nào có chừa ai, tuổi trẻ, bạc đầu
VÌ CHỈ MUỐN SỐNG TỰ DO AN LẠC
Nhưng giá trả cả tuổi Xuân tan tác
Mà nhiều khi đời chưa chớm nụ hoa
Thắp nén hương lòng ngưỡng mộ, xót xa
Mặc cho nước mắt đầu Xuân ràn rụa
Trần Văn Chính
Dallas, Ngày 13 tháng 1 năm 2024