THƠ
VĂN THƠ NHẠC
LỆ KHANH
1
Không hẹn mà sao Xuân cứ sang,
Xa quê nào thấy cánh mai vàng.
Nâng ly rượu quý lòng thêm thẹn,
Rót chén trà ngon dạ chẳng an.
Bạn hữu những ai còn với mất?
Người thương chắc hẳn đã sang ngang!
Bảy năm lưu lạc phương trời lạ,
Tri kỷ mấy người vẫn hỏi han?
Xuân đến Xuân đi đã chín lần,
Tha hương nào tranh khỏi bâng khuâng?
Xót thương huynh đệ chiều xa vắng,
Cám cảnh anh em sớm tối gần.
Ngọn bút Hồ Trường, lòng quặn thắt,
Cung đàn Tư Mã, dạ sầu dâng.
Mượn thơ gởi chút niềm tâm sự,
Xuân đến Xuân đi đã chín lần.
2
Lại mùa Xuân nữa đến nơi rồi,
Phiêu bạt mười năm tựa nước trôi.
Ngày vắng thương cha sờn mái tóc,
Đêm dài nhớ mẹ mỏi mòn hơi.
Thù nhà tạc dạ không xao lãng,
Nợ nước bền lòng chẳng trễ lơi.
Dưới nguyệt bao năm mài kiếm báu,
Trông vời cố quốc vạn trùng khơi!
Hai bốn năm rồi cách biệt cha,
Lòng con luôn tưởng đến quê nhà.
Non sông sao mãi còn tang tóc,
Dân tộc bao lâu được thái hòa?
Đất khách hằng mong hoài cố quốc,
Quê người luôn tưởng Lạc Hồng ta.
Mai đây quét sạch phường hung ác,
Dòng lệ tha hương sẽ xóa nhòa.