





THƠ
VĂN THƠ NHẠC
TỐNG PHƯỚC KIÊN
1
Tờ lịch đó chẳng bao giờ rơi xuống
Nó đã ghim vào tận chốn thâm sâu
Trong tâm tư chồng chất vạn nỗi sầu
Nhắc nhở mãi cuộc bể dâu ngày ấy
Ngày 30 tháng 4 trời sấm dậy
Lệnh đầu hàng nước mắt chảy rưng rưng
Ngày mất nước…đớn đau từng khúc ruột
Dấu mốc nầy, lằn ranh đời vinh nhục
Ngẩn ngơ nhìn hạnh phúc đã đi qua
Thuở vàng son bên mái ấm chan hòa
Còn đâu nữa chỉ lệ nhoà cay đắng
Tháng tư về đường phai mờ bóng nắng
2
Bước vô hồn lòng trĩu nặng đau thương
Lầm lũi đi trầm mặc vạn nẻo đường
Hồn tuẫn tiết sầu vương đền nợ nước
Ngày nghiệt ngã làm sao ai quên được
Những chia ly tử biệt cuộc đổi đời
Những lưu đày những vượt thoát trùng khơi
Ôi tháng tư một trời buồn da diết
Đồng đội xưa có người còn đi miết
Ngày ba mươi biền biệt chẳng trở về
Vợ con buồn vành tang trắng tái tê
Nhìn tờ lịch nhớ tới ngày húy nhật.
TPK