THƠ
VĂN THƠ NHẠC
PHƯƠNG TRÚC - NHA
1
Thân tù tội lưu đày phương Bắc
Ngó về Nam ruột thắt gan bào
Thương cha nhớ mẹ biết bao
Vợ chồng ly biệt đớn đau vô cùng
Vì mệnh nước vận cùng thời cuộc
Vì đồng minh bỏ cuộc đầu hàng
Làm cho dân chúng lầm than
Miền Nam gãy súng nghiệt oan ngập tràn.
Còn chi nữa giang san gấm vóc
Còn đâu là hòn ngọc Viễn Đông
Ngày xưa con cháu Lạc Hồng
Ngày nay hành hạ không lòng xót thương
Vì cũng bởi chủ trương cộng sản
Vì độc tài bác đảng thi hành
Đày lên tận chốn rừng xanh
Ngày ăn chẳng đủ, không mành chăn đêm.
Ngày đến tối bo bo thay gạo
Cho ngựa ăn, ngựa bảo cho dê
Heo, bò, trâu, chó còn chê
Bỏ đi thì uổng đem nuôi đám tù
2
Rừng phương Bắc sương mù gió rét
Nào muỗi mòng sốt rét từng ngày
Lại thêm đỉa vắt thảm thay
Sống bằng khoai sắn đoạ đày chết thôi
Cũng tại bởi đồng minh bội ước
Cũng tại vì sách lược kẻ thù
Anh em tức tưởi đi tù
Nhiều người tuẫn tiết danh lưu sử hùng
Quan tài tù bằng manh chiếu rách
Mà nghĩa trang là hốc đồi xa
Đớn đau giọt lệ chan hoà
Vợ con chẳng có rừng là người thân
Thân xác ấy làm phân cây cỏ
Để vun trồng tuổi nhỏ sau nầy
Hồn thiêng sông núi còn đây
Rước hồn tử sĩ tới ngay Thiên Đường.