top of page
Banner edge
LEFT.png

THƠ

VĂN THƠ NHẠC

NGUYEN VANA

1

Mỗi năm gần cuối tháng Tư,
Lòng tôi cảm thấy ngất-ngư nỗi buồn.
Bắt đầu thân-phận thảm-thương,
Miền Nam vĩ-tuyến trên đường điêu-linh.
Tưởng rằng sau cuộc chiến-chinh,
Dân ta sẽ được thanh-bình ấm no.
Ở đời có mấy ai ngờ?
Làm ơn mắc oán bây giờ mới hay!
Nuôi ong tay áo lâu ngày,
Mong rằng Việt cộng sau nầy nhớ ơn.
Đến khi biết được nguồn cơn,
Thành ra vỡ mộng sạch trơn cửa nhà.
Biển dâu nhiều cuộc trải qua,
Làm cho toàn thể dân ta sáng lòng.
Căng buồm vào chốn bão giông,
Thí thân, liều mạng trong vòng tử sinh.
Hiểm nguy trên bước hành trình,
Một người tới bến, một chìm đại dương.
Những ai còn ở quê hương,
Chịu chung cảnh ngộ thê-lương khốn cùng.

2

Người đang "cải-tạo" trong rừng,
Người kinh tế mới vô cùng đắng cay.
Cháu con nhiều đứa ăn mày,
Nuốt cơn uất-hận đợi ngày "phục-hưng".
Cộng gian máu lạnh dửng dưng,
Ra tay vơ vét tận cùng tài nguyên.
Đọa đày Dân Việt triền miên,
Rẻ phân, kỳ thị hai miền Bắc-Nam.
Đảng Nô một lũ tham lam,
Cán cao, cán thấp đều "quằm" như nhau.
Tranh đua cướp bóc làm giàu,
côn-an, quân đội dẫn đầu khắp nơi.
Dân lành nghèo đói, tả-tơi,
Mà không ai dám một lời thở than,
Hờn căm sôi-sụt ngút ngàn,
Đám quan quân cộng bạo tàn ác nhân.
Chỉ mong van vái quỉ thần,
Vặn hầu, bẻ họng cái quân vô-nghì.


Tháng 3/2008.

bottom of page