top of page
THƠ
VĂN THƠ NHẠC
TỐNG PHƯỚC KIÊN
1
Gắng lên em, tuổi già là như vậy
Sáng nắng chiều mưa mình mẩy rêm hoài
Đêm thao thức nghe gió thoảng hiên ngoài
Ngày mấy bữa cháo cơm nhai hờ hững
Ăn kém ngon bụng nê nê lơ lửng
Mâm cỗ đầy mà mắt cũng làm ngơ
Nhớ những năm mình nghèo xác nghèo xơ
Nhai bo bo mà chỉ mơ cơm nguội
2
Chẳng buồn chi vì mình nay có tuổi
Mấy mươi năm sống ở Mỹ còn chi
Những sơn hào hải vị có thiếu gì
Mọi thứ rồi đều đi không trở lại
Trên đời nầy có ai dừng chân mãi
Đường có đi thì phải đến mà thôi
Trời cho ta nhiều ơn phúc lắm rồi
Còn chặng cuối xin Trời cho thanh thản.
bottom of page