THƠ
VĂN THƠ NHẠC
LÂM HOÀI VŨ
1
Ba mươi Tết vẫn còn khó nhọc
Đốn cây chồi chặt gốc trồng khoai
Vừa làm vừa nghĩ ngày mai
Tết về sao chẳng thấy ai được về
Tết xum họp phu thê hạnh phúc
Còn mình sao hì hục trong rừng?
Bỗng nhiên trào lệ rưng rưng
Đời sao đến nỗi khốn cùng thê lương
Ôm bụng đói trên đường về trại
Đẫm mồ hôi mặn tái bờ môi
Ngày mai Tết đã đến rồi
Mà sao chẳng nở nụ cười đón Xuân?
Trưa cá thối xong phần chia sớt
Nước mắt tràn rơi rớt vào cơm
Thân người xanh tái phơi xương
Đời người khô héo bởi phường cộng ma
Nằm nửa tiếng trên đà tre ốm
Tiếng kẻng khua từng nhóm đi đày
Khí rừng lạnh buốt đôi tay
Vai mang tải rách vá đầy nỗi đau
Những con vắt theo nhau búng khẽ
Rừng Bù Đăng không hé mặt trời
Đỉa trâu dưới nước thảnh thơi
Rít đen , rắn đỏ trêu cười ghẹo ta
2
Sương chiều xuống chim ca vượn hú
Ráng đốn cây cho đủ chỉ tiêu
Tối về kiểm thảo đủ điều
Lại e miệng dữ mỏ diều thêu hoa
Màn đêm xuống ba hoa kể tội
Ngồi ngoài trời đập muỗi Bù Đăng
Bên tai lảm nhảm những thằng
Mặt như ác thú muốn ăn thịt người
Trưa hôm Tết mọi người nghe tiếng:
“Đón Xuân về cho miếng thịt heo”
Mỡ ơi là mỡ bèo nhèo
Mặn nồng chất muối thịt teo mất rồi
Mỗi khẩu phần thêm đôi cá mắm
Những con giòi được tắm bằng hơi
Con nào con nấy béo tươi
To bằng chiếc đũa không mời bò ra
Ai có bị đi tù cải tạo
Mới thấy đời vượn cáo lên ngôi
Ước mong thay đổi cuộc đời
Đuổi phường vượn cáo về nơi rừng già…
(Trích Thi Tập Lưu Vong Trường Khúc)