top of page
Banner edge

VĂN THƠ NHẠC / THƠ

CHỐN CŨ

TỐNG PHƯỚC KIÊN

ree

1

Sẽ có một ngày về nơi chốn cũ

Qua sông Hàn thăm lại Ngũ Hành Sơn

Động Lên Trời nghe gió lộng bốn phương

Lưng chừng núi động Huyền Không tĩnh lặng

Ngoài xa khơi biển trời hòa xanh thắm

Sóng xô bờ thấm mặn bãi Mỹ Khê

Gió chiều lên mơn trớn mái tóc thề

Bao du khách tuôn về đùa với sóng

Vinh Tiên Sa trời vào thu yên ắng

Cụm Sơn Trà soi bóng dưới trời mây

Đứng hiên ngang làm dũng sĩ đêm ngày

Che Đà Nẵng khỏi mưa dày bão táp

Ngược Bạch Đằng nghe nỗi buồn man mát

Tiếng oan hờn trong tháp cổ Chăm-Pa

Dấu tích xưa oanh liệt Chế Bồng Nga

Còn vang vọng “Hận Đồ Bàn”cay đắng

Đường quanh co đèo Hải Vân hùng tráng

Đỉnh Bà Nà mây trắng giọt sương sa

2

Bãi Nam Ô ghềnh đá sóng phủ nhòa

Hoàng hôn xuống dãi Thanh Bình nhạt nắng

Ta nhớ hoài những chiều hè Đà Nẵng

Ra bờ sông ngồi hóng mát chờ trăng

Tà áo bay lay động bóng chị hằng

Ánh trăng vàng mờ soi thuyền xuôi ngược

Phố phường chừ có còn vui như trước?

Nhớ chợ Hàn với bánh ướt chè sen

Đường Hùng Vương rộn rã lúc lên đèn

Quanh Chợ Cồn quán hàng đêm suốt sáng

Ta sẽ về nhìn phố phường xứ Quảng

Nơi một thời bảo quốc với an dân

Dù cuồng phong dậy sóng biết bao lần

Nhưng vẫn vững bên trùng dương đại hải

Rồi rảo quanh đi tìm người con gái

Dễ chừng nay đã qúa tuổi bảy mươi

Dẫu thời gian tàn úa nét môi cười

Vẫn son sắc một thời đầy hoa mộng.


bottom of page