top of page
Banner edge

VĂN THƠ NHẠC / THƠ

NHỚ NGÀY THÁNG CŨ

NGUYỄN KINH BẮC

ree

1

Nghe tiếng đàn ai dạo phím tơ

Ngậm ngùi nuối tiếc chuỗi ngày mơ

Sông xa thuyền giạt chưa về bến

Chốn cũ người đi đã khuất bờ

Một cõi hồn hoang sầu lắng đọng

Hai hàng cây lặng đứng trơ vơ

Bao mùa tiếp nối gây thương nhớ

Để khách phong trần nặng với thơ


Thơ vẫn theo từng bước viễn phương

Nửa vòng trái đất, mấy trùng dương

Chẳng quên áo trận thời chinh chiến

Và nhớ sân chơi chốn học đường

Có kẻ tha hương sầu mất nước

Hận ngày lịch sử giở sang chương

Ba mươi năm lẻ còn luân lạc

Mái tóc xanh giờ đã điểm sương


Sương đêm hiu hắt lạnh lùng rơi

Nhớ cảnh càng thêm chạnh nhớ người

Tâm sự mênh mang trầm lắng xuống

Dòng đời nghiệt ngã lặng lờ trôi

Ôi hình ảnh cũ còn nguyên vẹn

Mà ý thơ suông khéo vẽ vời

Lòng đã bao lần như muốn hỏi

Sao còn biền biệt cách đôi nơi?


Nơi ấy ra đi tận xứ này

Nào ai cùng nhắp chút men say

Đồng tâm thuở trước còn bao kẻ?

Tri kỷ bây giờ được mấy tay?

Thân phận lưu vong nhòa mắt lệ

Tình người lữ thứ giạt bèo mây

Tranh danh, đoạt lợi cùng xâu xé

Thì cảnh đoàn viên chẳng đến ngày


Ngày xưa...cùng đứng dưới cờ vàng

Khói lửa tơi bời lúc hạ sang

Đã chẳng sá gì bom đạn nổ

Nào còn quản ngại nắng mưa dang

Binh hùng nên nỗi khi tàn cuộc

Tướng giỏi vì đâu phải rã hàng

Đất nước thanh bình, ôi thống nhất !

Dân lành thống khổ khắp thôn trang

2

Trang thơ viết vội lúc chong đèn

Thơ viết chưa rồi, dạ chẳng yên

Ý vẫn rạc rời toan gác bút

Lời càng chua xót để sầu nghiên

Phương xa vời vợi chìm tăm cá

Chốn cũ cơ hồ bặt dáng quyên

Biết đến bao giờ ta trở lại

Tìm trong giấc mộng cũng hư huyền


Huyền hoặc bao lời nói, cũng nghe

Người đi lắm kẻ đã quay về

Nương thân tị nạn còn say đắm

Quên kiếp dân lành vẫn thảm thê

Nhìn giặc tham tàn trên khắp cõi

Mặc ai điêu đứng đủ trăm bề

Đổi đời, mục tử lên ngôi chủ

Dép lốp tha hồ dẫm nát quê


Quê vẫn là quê lúc tuổi hoa

Những ngày tháng cũ đã lùi xa

Thu sang chớm có hơi may thổi

Đông đến đâu nhìn sương tuyết pha

Đón hạ nở bừng bao cánh phượng

Vui xuân thưởng ngoạn mấy tranh gà

Bạn bè ai mất, ai còn nhỉ ?

Vó ngựa thời gian vụt lướt qua


Qua rồi kỷ niệm thuở xuân xanh

Như thể song thưa gió lọt mành

Đã chẳng đi xa tìm gác tía

Sao đành quên lúc ở chòi tranh

Dẫu đem thân nọ vùi chăn ấm

Vẫn nhớ năm nào ngủ chiếu manh

Khúc nhạc ly hương buồn bã thế ?

Cho lòng xao động giữa đêm thanh


Thanh vắng từng đêm ở xứ người

Bao giờ mới thấy ánh xuân tươi

Những năm luân lạc sầu khôn dứt

Một thuở lưu đày hận khó vơi

Ai vẫn đợi chờ trên bến nước

Ta đang phiêu bạt ở bên trời

Gửi niềm tâm sự qua trang giấy

Nghe nỗi u hoài chợt réo sôi.


Philadelphia 2010

bottom of page