top of page
Banner edge

VĂN

VĂN 2.png
CẬU BÉ LẠC LOÀI TRONG KHU THƯƠNG XÁ SẦM UẤT

PHA LÊ

(VVNM):  Tôi đi như chạy trong hành lang của thương xá đang đóng cửa vắng tanh không một bóng người vì cơn Đại Dich Covid-19. Đây là Mall lớn và duy nhất trong thành phố Lafayette của tôi nhưng đã đóng cửa từ đầu tháng 3 do lệnh từ tiểu bang để chống lại sự lây nhiễm của Con vi rút Corona này! Mall chưa bao giờ đóng cửa suốt gần 60 năm, cho nên đây chính là biến cố thê thảm nhưng dĩ nhiên không phải chỉ cho thành phố êm đềm của tôi, mà cho cả thế giới!


Tuần trước tôi cần trở lại tiệm lấy vài thứ giấy tờ, cho nên khi bước vào tiệm của tôi ngay sát cửa mall, dù đã biết mall đóng cửa hơn một tháng, nhưng tội vẫn khựng lại vì khung cảnh hoang vắng không một bóng người, ngay cả nhân viên trực ban bảo vệ. Một cảm giác ơn ớn kỳ lạ khiến tôi vội vã bước thật nhanh vào trong tiệm, với tay chụp những xấp hồ sơ cần thiết, tôi hối hả bước ra khỏi tiệm. Bây giờ thì ngoài cảm giác gai gai lành lạnh, tôi rõ ràng cảm nhận hình như có ai đó đang đứng sát cạnh tôi, chắc chắn đây không phải là do sự tưởng tượng của tôi (có ai mà muốn tưởng tưởng được GẶP ma bao giờ!), nhưng đã hai, ba lần kinh nghiệm tiếp xúc với thế giới bên kia nên tôi biết chắc khi "Họ" hiện diện và muốn cho bạn biết họ đang quanh quẩn nơi đây thì không gian sẽ chợt như khô quánh lại, và bạn sẽ run run nổi gai ốc như tôi lúc này.

Không một phút chấn chờ, tôi phóng người như bay về phía cửa Mall, và càng kinh hoàng hơn, cùng với tiếng chân tiếng thình thịch của tôi, rõ ràng còn tiếng dép lép bép sau lưng nghe như tiếng chân của một đứa bé đang cố chạy theo tôi.


Khi đã ngồi yên lành trong xe, tôi rồ máy cho chiếc xe lao vút ra khỏi bãi đậu xe trống lốc của Mall, tôi cảm thấy đôi chân tôi vẫn run lẩy bẩy cho nên tôi phải quẹo xe vào một bãi đậu xe của CVS, nơi có một vài chiếc xe cũng đang đậu nơi đó. Tôi nhắm mắt nhớ lại tiếng bước chân đuổi theo tôi lúc nãy, đúng là  tiếng chân của một đứa bé, và tôi thật sự cũng đã biết và đã nghe về lai lịch của Johnny, tên của cậu bé này, và cậu đã hiện hữu trong khu thương xá này hơn 60 năm.


Tôi vẫn nhớ mãi cách đây hơn 3 năm, vào một buổi tối khi chúng tôi sửa soạn đóng cửa, tôi vẫn đang ngồi trong văn phòng tính toán nốt công việc, phía trước tiệm vẫn có hai cô bé sinh viên tôi mướn làm Thâu ngân viên, bất chợt Christy, cô bé người làm bước vào văn phòng tôi hỏi:


- Trong Bathroom không có ai nhưng cái máy quạt làm khô tay lâu lâu vẫn bật lện chay ù ù.


Khẽ nhún vai, mắt vẫn không rời máy computer, tôi trả lời một cách qua loa:


- Chắc bị mát điện hay gì gì đó, sáng mai cô sẽ báo văn phòng cho họ gửi thợ điện tới sửa.


Nói xong tội chờ cô bé quay ra, nhưng cô bé vẫn đứng yên, khuôn mặt ngại ngùng, hai bàn tay cô xoắn vào nhau như thể có điều gì đang trăn trở trong lòng, vài phút sau cô bé nói tiếp:


- Con không nghĩ như vậy, hai đứa con đều cảm thấy hình như có ai ở trong bathroom! có vẻ như có người nào đó đang nghịch cái máy quạt khô tay đó.


Tôi bật cười, đứng lên xoa đầu cô bé và trấn an:


- Có ai vào đây, người khách cuối cùng đã ra khỏi tiệm mình cả tiếng đồng hồ rồi mà.


Rồi tôi khôi hài nói tiếp;


- Hay con nghĩ tiệm mình có ma!


Nói xong câu đó, tôi cảm thấy ngay tức thì hình như có một làn hơi lạnh buốt chạy dài từ sống lưng xuống đôi chân khiến tôi loạng choạng suýt ngã, liếc nhìn cô bé người làm, tôi thấy mặt cộ bé tái xanh khiến tôi cũng hoảng hốt theo.


Không cần nói nhiều, tối hôm đó tiệm tôi đóng cửa sớm hơn thường lệ.

Sáng hôm sau tôi vội vàng ghé qua văn phòng Mall để báo cáo sự việc, tôi hầu như quên hẳn chuyện ma cỏ đêm qua, điều tôi lo ngại nhất là có thể chạm điện gây ra hỏa hoạn. Rồi với một giọng e dè ngại ngùng, tôi kể cho Nickkie, người quản lý của mall, cái cảm giác kỳ lạ tối hôm qua lúc tôi nói đùa về chuyện có ma trong mall, thì thật vô cùng bất ngờ, thay vì bật cười như tôi mong đợi, Nikkie nghiêm mặt trả lời tôi thật chậm rãi:


- Đó là Johnny, hai ba tháng nay nhiều người gặp "nó" lắm!


- Johnny? Johnny là ai, và nhiều người gặp nó, nhưng nó là đứa nào?


Trước những câu hỏi dồn dập và khuôn mặt ngơ ngác của tôi, Nikkie ngạc nhiên hỏi lại:


- Ms Mai, Cô làm trong  Mall hơn 7 năm mà cô chưa gặp hay chưa nghe kể về Johnny sao? Đó là một cậu bé khoảng độ 5, 6 tuổi gì đó. Cậu bé đã mất hơn 60 năm qua rồi,  nhưng vẫn lang thang xuất hiện trong Mall, nhiều người đã nhìn thấy cậu bé đó, nhất là những nhân viện trực đêm trong mall.


Ngừng vài giây Nikkie kể tiếp:


- Johnny thường xuất hiện khoảng gần giờ Mall đóng cửa, khoảng giờ hôm qua ở tiệm của cô, hình ảnh johnny là một cậu bé vóc dáng nhỏ nhắn, mặc một chiếc quần short đen dài ngang đầu gối và môt áo T- shirt màu trắng dài. Cậu bé đội một chiếc mũ xùm xụp qua trán nên chưa một ai nhìn thấy rõ khuôn mặt của cậu bé.  Nói chung, Johnny là một hồn ma trẻ con nên chẳng làm hại ai, nhưng đã là ma thì cũng vẫn phá phách nghịch ngợm.


Tôi bật cười khi nghe đến đây và thật sự cảm thấy bớt ơn ớn về cậu bé Johnny này, Nikkie cũng cười theo tôi và vui vẻ kể tiếp:


- Rất nhiều tiệm đã báo cáo là quần áo trên kệ, trên những giá treo đều bị ném tung xuống đất, thậm chí nhiều đồ dùng trong tiệm không cánh mà bay, hoặc bị đổi chỗ cất  loạn xà ngầu, báo hại nhân viên phải dọn dẹp hoặc đi tìm suốt cả ngày trời. Dĩ nhiên những trò đùa này chẳng gây hại cho ai, tuy nhiên nhiều người làm đã xin nghỉ việc khi biết chuyện cậu bé Johnny này. Nở một nụ cười hóm hỉnh, Nikkie tiếp lời, dù có thân thiện cách mấy nhưng Johnny vẫn là một bóng ma, ai mà không sợ!


Nghe câu kết luận của  Nikkie tôi bỗng nhớ tới cô bạn Bích Diễm pháp sư cầu cơ năm xưa với câu nói: "Dù hiền hay dữ, âm dương cách biệt đôi đường, ma vẫn là ma, đừng tiếp xúc cũng như đừng giỡn mặt, có ngày hối không kịp!"


Nhìn Nikkie tôi hỏi một câu thật ngớ ngẩn:


- Nếu Johnny vẫn ghé qua tiệm tôi thì theo Nikkie tôi phải làm sao?


- Có lẽ tốt nhất chúng ta gỡ cái máy làm khô tay đó xuống là tiện nhất, không còn đồ chơi, hy vọng Johnny sẽ không ghé thăm!


Ngay chiều hôm đó Nikkie cho người tới tháo bỏ chiếc máy như là đồ chơi của cậu bé Johnny. Đứng trong văn phòng tôi cúi đầu lâm râm cầu nguyện cho Johnny và mong sao hồn ma cậu bé nghich ngợm này hiểu được lý do tôi phải tháo bỏ chiếc máy này. Tôi cũng không kể cho người làm của tôi về Johnny, nhất là với hai cô bé thâu ngân viên đêm hôm trước đã nghe tiếng máy ù ù trong bathroom, vì điều rất giản dị là tôi không muốn người làm tôi lo lắng và  sơ hãi.


Những ngày sau đó cậu chuyện cậu bé Johnny cũng nhạt dần trong tiệm của tôi. Bất ngờ một buổi sáng Christy cô bé người làm đêm trước bước vào  tiệm, cô chạy thẳng vào văn phòng tôi run run nói:


- Con vừa nghe bên mall người ta kể về một bóng ma, hình như là một cậu bé, chuyên đi nghịch những máy làm khô tay, giống như hôm trước ở tiệm mình. Vậy là có ma ở  đây cô ơi!


Tôi cố giữ khuôn mặt thật bình thản nhưng tôi hỏi lại:


- Nhưng con đã nghe những gì, lúc nào, ở trong Mall thì dĩ nhiên rồi, nhưng chỗ nào?


Cô bé trầm giọng kể:


- Một nhân viên quét dọn,  bà Stacey, một tối sau khi thương xá đã đóng cửa, bà lau chùi dọn dẹp khu nhà vệ sinh. Dù mall không còn một ai vì đã đóng cửa, nhưng bà Stacey liên tục nghe tiếng máy kêu sè sè bên trong phòng vệ sinh phụ nữ, nhưng khi bà bước vào kiểm soát thì máy ngừng chạy và trong phòng vắng ngắt không một bóng người! Suốt 2 đêm liền bà gặp hiện tượng như thế, dù rất sợ hãi nhưng bà vẫn cố làm xong công việc dọn dẹp của mình. Đến đệm thứ ba, khi vừa nghe tiếng máy kêu rè rè trong phòng vệ sinh, bà Stacey cúi đầu lâm râm cầu xin "ai" đó hãy để yên cho bà làm việc, ngay sau khi bà vừa dứt lời van xin, tiếng máy cũng ngưng ngay và bà nghe tiếng chân cùng tiếng cười nắc nẻ trong veo như của một cậu bé còn nhỏ. Sau đêm đó, bà Stacey đã xin nghỉ việc!


Ngừng lại vài phút như để lấy hơi, Christy nói tiếp:


- Người ta còn kể nhiều đêm cậu nhỏ này hiện ra chạy lung tung trong mall. Nhiều nhân viện trực đêm, nhiều người lao công đã từng nhìn thấy nó, có lúc nó cũng phá mấy người này như khóa bên ngoài cửa văn phòng của nhân viên bảo vệ khiến họ bị nhốt trong đó tới gần sáng, hay đá đổ những xô nước lau nhà lênh láng trên sàn khiến những người lao công phải làm việc suốt đêm. Chưa hết, có lần chính mắt những người đi shopping trông thấy một cậu bé chạy  lon ton trên nóc của mall, mọi người hoảng hốt gọi 911, khi cảnh sát  tới, hơn 10 nhân viên cảnh sát lục tìm khắp mọi nơi trên nóc nhà, trong  những lỗ hổng của máy lạnh vẫn không có bóng dáng của cậu bé.


Tôi vẫn ngồi lặng thinh nghe cô bé kể, vì đã nghe và biết về cậu bé Johnny này, cho nện lòng tội vẫn dấy lên một sự thương cảm cho số mệnh bạc hạnh của cậu bé. Tôi thở  dài dè dặt hỏi Christy:


- Con có cách nào tìm được lai lịch hay một chút chi tiết về cậu bé này, hay về Mall mà chúng ta đang làm không?


Rất mau mắn, Christy bước tới bên computer của tôi, cô bé bấm bấm, tìm tìm, kiếm kiếm chỉ trong vài phút trước mắt tôi hiện ra những điều mà tội cần biết. Cảm ơn Christy tôi nghiên đầu cắm cúi đọc...


Vào khoảng những năm 1945 cho tới 1955 nơi này là một cô nhi viện được quản trị và chăm sóc bởi các vị Nữ Tu dòng Đức Mẹ Bác Ái (Our Lady of Charity). Có hơn 100 em cô  nhi khoảng chừng từ 3 đến 12 tuổi được nuôi dưỡng tại đây.


Cuối năm 1955, một cơn bão  rất lớn (được gọi chung một tên Atlantic Hurricanes) thổi qua Lafayette. Những trận mưa thật lớn và dai dẳng đã làm mực nước con sông Vermillion River dâng cao tạo thành một trận lụt kinh hoàng cho thành phố, và bất hạnh nhất là toàn thể khu vực cộ nhi viện hoàn toàn chìm trong ngập trong trận lụt này, tất cả hơn 100 em cô nhi và khoảng 20 người nữ tu không một ai sống sót.


Khoảng năm 1970 thành phố Lafayette tu sửa và dọn dẹp khu đất này để xậy dựng lên khu thương mại cho thành phố, và những gì còn sót lại từ cô nhi viện năm xưa cũng đã  được san bằng, phá bỏ.


Ngày 28 tháng 3 năm 1979, một khu thương xá được có tên Acadiana Mall được khánh thành.


Nhìn vào sơ đồ bản vẽ, nhiều người nhận ra rằng khu thương xá này được xậy dựng ngay trên phần đất cô nhi viện năm xưa, và cũng bắt đầu từ những ngày tháng đó, nhiều hiện tượng kỳ quặc, khó hiểu không thể giải thích được bắt đầu xảy ra.


Tôi thở một hơi dài vì cảm  thấy trái tim tôi như vừa nhẩy sai một nhịp, và mạch máu trong tôi như muốn đông cứng lai. Như vậy Johnny và gần 100 em bé cô nhi bất hạnh cùng 20 vị nữ tu đã chết tức tưởi trong đau đớn vì trận cuồng phong bão tố đêm hôm ấy. Hơn 60 năm đã qua, linh hồn các em và các vị nữ tu có lẽ đã siêu thoát về miền an bình, cực lạc. Nhưng tại sao cậu bé Johnny đáng thương vẫn còn vương vấn nơi này, cậu bé còn nỗi trăn trở khúc mắc nào chưa hoàn tất xong, hay cậu bé còn lưu luyến cuộc sống trần gian mà cậu bé chưa được an hưởng, hoặc cậu bé đang mang một sứ mạng thiêng liêng nào đó để hoàn thiện cho một thế giới đầy bất công, nhục nhằn khổ đau này.


Rồi câu chuyện về Johnny cũng chìm dần vào quên lãng vì công việc bận rộn lu bu từng ngày. Có những buổi sáng tôi phải lên mall trước giờ mở cửa, một mình ngồi trong văn phòng làm việc đôi lúc tôi cảm thấy như có "ai" đó đang hiện hữu lẩn quẩn quanh tôi, cái cảm giác gai gai lành lạnh khiến tôi luôn lâm râm cầu nguyện "ai" đó xin hãy trả lại sự bình an cho tôi, và thật kỳ diệu, muôn lần như một, sau lời khấn vái của tôi, không gian trong phòng trở  lại êm ả bình thường. Nhiều lần tôi lẩn thẩn suy nghĩ nếu đây là Mall của người Á Đông, rất có thể người ta sẽ lập một... miễu thờ cúng hay giải oan cho linh hồn cậu bé Johnny đáng thương. Với tôi, không cần biết, cũng không muốn tìm hiểu nguyên nhân vì sao Johnny vẫn còn lưu lạc nơi này, Tôi vẫn hằng cầu nguyện cho em, cho linh hồn của một cậu bé  ngây thơ vô tội, nhanh chóng hồi hướng về nơi an lac, yên bình.


Ba năm qua, câu chuyện về cậu bé Johnny tôi chỉ muốn chia xẻ cùng vài người thân quen với một lời  nhắn nhủ hãy cầu nguyện cho cậu bé đáng thương này. Nhưng khi nghe tiếng bước chân như của một đứa bé đằng sau lưng mà tôi biết chắc đó là của Johnny, tôi đã suy nghĩ suốt đêm và tôi nhận ra rằng có lẽ hơn một tháng qua Mall đóng cửa im ỉm, không còn cảnh nhộn nhịp mua sắm của những người đi shopping mà cậu bé Johnny vẫn nhìn thấy mỗi ngày, có lẽ cậu bé cảm thấy thật lẻ loi. cô độc cho nên vừa nhìn thấy tôi, bóng ma Johnny đã vội tới gần như một lời chào đón. Nghĩ như thế tội chợt nẩy ra ý định viết lên câu chuyện về cậu bé lạc loài cô độc trong Mall để hy vọng mọi người hãy cùng nhau góp lời cầu nguyện cho linh hồn Johnny mau chóng thăng hoa.


Rồi từ câu chuyện linh hồn Johnny vương vấn cõi trần, tôi chợt nghĩ đến cơn Đại Dịch Covid-19 đang xảy ra kinh hoàng trên thế giới đã cướp đi hơn 4 triệu sinh mạng những người vô tội. Ngay tại nước Mỹ ngày hôm nay đã có hơn 750 ngàn người ra đi. Cái chết của họ thật oan khiên tức tưởi, liệu hàng triệu triệu những hương hồn đó có được hồi hướng tìm về nơi cõi an bình cực lạc, hay họ sẽ vẫn mãi vất vưởng lang thang trên cõi trần gian khổ luy này.


Tôi chắp tay khấn nguyện cho họ từng ngày và ước mong chúng ta mỗi ngày chỉ dành ra vài phút cùng nguyện cầu cho những linh hồn bạc hạnh đó nhanh chóng siêu thoát vào cõi VĨNH HẰNG.


Đức Đalai Lama đã viết: "Người chết cũng đã đi rồi, nhưng nỗi đau của những người ở lại có lẽ sẽ kéo dài vô tận..."


Nguyện xin Đấng Tối Cao cất đi những mất mát khổ đau, và xoa dịu những sự tang tóc bi thương mà chúng ta đang oằn mình chống trả trong cơn Đại Dịch kinh hoàng này.


Pha Lê


VĂN 1.png

VĂN THƠ NHẠC

bottom of page