VĂN
ST
Đang lim dim mơ màng vào giấc ngủ, tôi bị một giọng nói thô kệch cộc cằn làm cho giật mình:
- Xe này không có đến chỗ đó! Đi xe khác đi.
Người lơ xe nhìn trái phải một lần cuối rồi xe tiếp tục lăn bánh.
Nhíu mày, tôi thầm nghĩ: “làm dịch vụ mà khó chịu với khách như này thì hỏng”.
Vì say xe từ nhỏ nên tôi luôn chọn ngồi ở những hàng ghế đầu. Khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ lần nữa, tôi lại giật bắn mình vì giọng nói ban nãy:
- Má! Thằng này nó chạy xe chán sống!
Có lẽ một chiếc xe nào đó vừa chạy ẩu suýt xảy ra tai nạn nên người lơ xe mới chửi như thế. Bản thân tôi ghét nhất hai điều. Một là trong lúc làm việc bị ai đó quấy rầy. Hai là đang buồn ngủ nhưng bị đánh thức. Vì nghĩ sẽ còn nhiều lần bản thân sẽ tiếp tục bị giật mình như ban nãy nếu thiếp đi, nên tôi quyết định không ngủ nữa.
Hướng chếch lên góc phải gần cửa là vóc dáng của người lơ xe. Một cái áo thun xám và một cái quần jeans xanh đã phai đi nhiều như một minh chứng cho sự mài mòn của thời gian. Khuôn mặt nâu bóng hằn sâu những vết sẹo rỗ chi chít hai bên má tạo nên một sự xù xì khó gần như gai sầu riêng. Nhớ lại những lời nói lớn tiếng ban nãy, tôi tự cho rằng người lơ xe ấy thật kém tinh tế, thô lỗ và bốc đồng.
Chạy được một đoạn, xe dừng lại. Những giọng nói lí nhí từ dưới đường vọng lên.
- Cho tui đi tới chỗ … với chú.
- Lên đi. Lên đi.
- Bao nhiêu tiền vậy chú?
- Lên xe đi!
Bước lên là những cụ già đã lụm khụm. Xe tôi đi là xe giường nằm được chia thành ba hàng ghế xen kẽ ở giữa là hai lối đi. Vì xe đã kín chỗ nên các cụ ngồi dọc trên hai lối di chuyển ấy. Tôi thấy có một vài bạn trẻ đứng dậy nhường ghế cho các cụ, nhưng các cụ từ chối. Tôi lấy làm lạ. Rồi mấy cụ lấy ra trong chiếc bọc nilon được buộc lại bằng dây thun mấy tờ tiền hướng về phía người lơ xe:
- Chú ơi tui gửi tiền
- Cất đi. Tiền bạc gì.
Trong đó có một cụ vẫn tiếp tục bảo chú hãy nhận đi, nhưng các cụ còn lại lên tiếng:
- Chú ấy không bao giờ nhận đâu. Nên vì thế tụi tui chỉ muốn ngồi dưới này thôi. Lên ghế ngồi, ngại lắm.
Tôi giật mình. Tôi không nghĩ con người thô lỗ và cộc cằn ban nãy lại có một tấm lòng lương thiện đến thế. Rồi tôi lại giật mình. Tôi giật mình vì nhận ra bản thân đã quá vội vàng khi đánh giá một ai đó chỉ qua một vài câu nói của họ. Quả như ông bà ta thường nói: “tốt gỗ hơn tốt nước sơn”.
Xe bon bon trên đường. Ngoài trời đổ mưa. Từng đợt gió từ máy lạnh cũng buốt hơn khi trời còn nắng. Người lơ xe đứng dậy nhìn tổng thể tất cả các hành khách trên xe, rồi hướng xuống những bà cụ. Người lơ xe ngồi xuống trở về cuộc sống nhỏ của riêng họ. Tôi nhìn người lơ xe, nghĩ vui rằng:
- Họ là lơ xe nhưng lại chẳng làm lơ chút nào. Họ còn rất tình cảm ấy chứ. Chỉ là ngôn ngữ của họ không phải là lời nói mà thôi.
12072023
(ST từ Fb Những Câu Chuyện Nhân Văn)
VĂN THƠ NHẠC