top of page
Banner edge

VĂN THƠ NHẠC

VĂN

BÀI CÔNG DÂN GIÁO DỤC NHỚ MÃI TRONG ĐỜI

VĂN 1.png
BÀI CÔNG DÂN GIÁO DỤC NHỚ MÃI TRONG ĐỜI
VĂN 2.png

THÁI NC

Năm đó tôi mới chập chững bước vào ngưỡng cửa trung học, lớp 6, trường Tân Định, Sài Gòn (Nay là trường Nguyễn Thái Sơn). Ngoại trừ một số các bạn có xe đạp có thể tự mình đạp xe đến trường, hầu hết số còn lại phải đi học bằng xe “LAM” (Lambros), loại xe ba bánh và khoảng 10 chỗ ngồi.


Mỗi ngày chúng tôi đi xe Lam xong phải xuống đi bộ một quãng đường  dài trước khi đến trường. Quãng đường đó rất đẹp và sang trọng, hai bên đều là những biệt thự kín cổng cao tường, tư gia của nhân viên sứ quán ngoại giao các nước. Và tôi phải thành thực thú nhận rằng, những căn biệt thự đó đã là nạn nhân của không biết bao nhiêu trò phá phách của chúng tôi.


Có câu “Nhứt quỷ nhì ma thứ ba học trò”. Mỗi ngày hai bận: giờ đi học và giờ tan trường, con đường với những villa sang trọng đó đáng lẽ phải được yên tĩnh, an ninh thì trái lại, rộn ràng vì những trò nghịch ngợm quái quắc của đám học trò…Mặc cho nhà trường khuyến cáo, chúng tôi vẫn chứng nào tật ấy.


Sự nghiệp phá rối của chúng tôi không biết đến khi nào mới kết thúc nếu không có một ngày kia..


Vâng, ngày kia trên đoạn đường này xuất hiện một người cảnh sát.


Anh còn rất trẻ, chỉ độ hai mươi mấy là cùng, chặn chúng tôi trên đường và nói muốn nói chuyện. Một vài nhóm khác đi gần đó cũng được anh  bảo như vậy, tổng cộng khoảng chục đứa. Tuy người cảnh sát tươi cười và thân thiện, nhưng chúng tôi còn nhỏ thấy cảnh sát đứa nào cũng sợ. Anh bảo đứng đó là đứng yên không dám cãi.


Một cách từ tốn, anh cảnh sát phân giải cho chúng tôi thấy những hành động phá phách của chúng tôi bấy lâu nay. Anh nói hồi còn nhỏ đi học anh cũng nghịch ngợm và phá rối không thua gì mấy em nên anh thông  cảm. Tuy nhiên, quãng đường này hầu hết là người ngoại quốc. Họ ở một  thời gian ngắn rồi sẽ về nước. Những người đó có cảm tình, có kính trọng  nền văn hóa người Việt chúng ta hay không là qua những hình ảnh ghi  nhận hằng ngày trên đường này.


Người cảnh sát nói nhiều lắm, nhưng tôi nhớ câu cuối cùng anh hỏi:


“Mấy em có muốn người ngoại quốc khi trở về nước nói rằng trẻ con Việt  Nam là một lũ mất dạy, đi học chỉ phá làng phá xóm hay không?”


Không một tiếng trả lời. Chúng tôi đứa nào đứa nấy đứng im nghe mấy  lời phân giải của người cảnh sát và cảm thấy ngượng ngùng.
    

Sau khi hỏi xong, anh bỏ đi để nói chuyện với các nhóm khác đang đi tới…
    

Khoảng một tuần sau, không cần nhà trường phải ra khuyến cáo gì cả,  tình trạng phá phách trên đã giảm đi rất nhiều. Dĩ nhiên không thể hết  hoàn toàn trăm phần trăm. Vẫn còn đây đó chọc chó sủa, đập lá cây… nhưng chỉ là rải rác. Phần lớn học sinh chúng tôi đã ý thức được những gì mà người cảnh sát đó đã khuyên nhủ.
    

Chúng tôi bắt đầu bước vào bậc trung học. Danh dự quốc gia, lòng tự  hào dân tộc đã từng được cha mẹ và thầy cô giảng dạy, nhưng chưa bao giờ cảm thấy thấm thía như lần được người cảnh sát này khuyên bảo. Bài công dân giáo dục về lòng yêu nước năm xưa đó luôn nhớ mãi trong lòng.
 
Thái NC


bottom of page