top of page
Banner edge

VĂN THƠ NHẠC

VĂN

VÙNG KHỔ THẤY MẸ
VĂN 1.png
VĂN 2.png

ST

Vùng Khổ Thấy Mẹ, tức là vùng kinh tế mới. Sau năm 1975, bọn việt cộng lùa hàng trăm ngàn người ở Sài Gòn lên các vùng mà chúng nó gọi là kinh tế mới. Các tỉnh thành của miền Nam cũng đồng loạt thi hành cái quyết định này của thằng chó đẻ Lê Duẫn và bộ chính trị của cộng đảng.
Mục đích của chúng là gì?


- Chiếm đoạt nhà cửa, tài sản của người dân miền Nam, phân tán những thành phần có thể kết hợp chống lại chúng nó. Đưa thành phần cán bộ chủ chốt của chúng từ Bắc vào trám chỗ, để sống lẫn lộn với người dân miền Nam, cho dễ bề cai trị.


- Đối tượng là người Hoa, gia đình của các người có dính líu đến chế độ VNCH. Những người dân tỵ nạn chạy từ miền Trung vào ở thời điểm cuối của cuộc chiến. Những thành phần vô gia cư hay không có chỗ ở nhất định, cũng nằm trong diện này.


- Dùng mọi thủ đoạn, từ dụ dỗ tới đe dọa, tuyên truyền bịp bợm bằng những hình ảnh cò mồi, để đạt được mục tiêu trên 1 triệu người phải được di dời ra khỏi Sài Gòn, dù dân số Sài gòn lúc đó chưa đầy 3 triệu.


Các tỉnh thành cũng thế, các con số được đưa ra, để bọn cán bộ thi hành. Cái luận điệu thường nghe nhất là hãy đi xây dựng vùng kinh tế mới là xây dựng nếp sống mới. Hay là đi kinh tế mới, thì sẽ được cứu xét để chồng con đang bị “cải tạo” sớm được thả về.


Và sống dưới chế độ “Mỹ Ngụy” ăn bám, chây lười lao động, bây giờ nhà nước tạo cơ hội để tự làm lại cuộc đời, đóng góp cho đất nước…bla bla..


Nếu cuối cùng không thuyết phục được thì chúng dùng bạo lực.


- Chúng nó dồn dân lên xe rồi, thì từng đoàn xe, chất đầy những con người ngơ ngác vô tội, cứ thế mà chạy,mặc kệ người già ói mửa, con nít kêu gào.


Những con người thất thanh ngơ ngác, cho đến khi xe dừng lại giữa rừng đêm.


Xuống..xuống.. từng đoàn người bồng bế, dắt dìu nhau nhảy xuống, những đoàn thanh niên xung phong được lịnh ra giúp họ.


Những người này cũng chẳng khá gì hơn những người mới đến, họ bị tập trung đưa lên đây từ vài tháng trước, để chặt cây, dựng nhà, họ sống thành từng đại đội, xanh xao, bịnh hoạn vì nước độc rừng thiêng.


Trước đó họ chỉ là những người học trò, chưa một ngày cầm con dao, cây cuốc, cây rựa.


Những “căn nhà” được họ dựng lên chỉ có cái sườn, và những người lưu dân tội nghiệp mới đến này phải tự mình lo che nắng, che mưa cái chòi trống rỗng đó.

VÙNG KHỔ THẤY MẸ

Cái căn nhà ấm êm với bao nhiêu kỷ niệm của một thời bây giờ chỉ là kỷ niệm, thực tại là rắn rết, bò cạp, muỗi mòng, đi vệ sinh phải đem theo cái cuốc.


Tắm giặt ăn uống gì cũng xuống suối để làm. Tội nghiệp biết bao nhiêu những cụ già, những đứa trẻ con, những bà mẹ với một đàn con, tội biết bao nhiêu những người con gái tuổi thanh xuân, một mình lo cho mẹ già em dại, bố thì tội tù, tội biết bao nhiêu những người thiếu niên mới lớn bây giờ thay thế cha mình để bảo bọc gia đình..


Họp hành, thi công, chấm điểm. Lương thực nhỏ nhoi được cấp phát, vơi theo tháng ngày, ốm đau không thuốc. Cái đói và bịnh tật đã giết chết biết bao nhiêu con người của thời đại đó?


Có bao nhiêu bà mẹ trẻ đành đoạn bỏ thuốc trừ sâu, thuốc độc vào nồi cháo khoai mì, để mấy mẹ con cùng ăn, chấm dứt một kiếp người đày đọa? Có bao nhiêu người con gái thơ ngây phải đem thân xác mình để đánh đổi tí dầu lửa thắp đèn, vài ký gạo, vài nhu yếu phẩm với những thằng cán bộ nắm quyền sinh sát.


Và từng đêm khuya khi ánh trăng dọi sáng rừng đêm, những người thanh niên thiếu nữ, tương lai mịt mù, tìm đến nhau, với tiếng đàn, lời ca, bàn tay tìm nắm bàn tay.. cho nhau hết vì biết đâu ngày mai em chết..


Con số người bỏ trốn về lại Sài gòn và các tỉnh thành không phải ít.. các nghĩa trang, công viên, lề đường, gầm cầu là nơi cư ngụ của họ..


Bọn cộng sản đã hoàn toàn thất bại trong mục tiêu của chúng nó..


Các quận mới ở Sài gòn hình thành cũng từ những lưu dân bị đọa đày, bị cướp giựt nhà cửa này, họ về bám lại Sài gòn, và họ đã làm cho Sài gòn sống lại..


Những người ở lại các vùng khóc ra máu mắt đó, họ đổ mồ hôi, sôi nước mắt để sống còn.


Chế độ cộng sản Liên xô xụp đổ, bọn cộng sản bắt buộc phải nới lỏng, thay màu son phấn để sống còn.


Những vùng kinh tế mới ngày xưa đó bây giờ đã thành thị trấn, rừng đã lùi xa vì một thời đã bị chặt, dùng làm chất đốt cho người đô thị.


Chuyện cũ của vài chục năm xưa, chuyện của một thời hung hăng, ngu muội, hận thù mà bọn cộng sản gây nên, chỉ là dĩ vãng, trẻ con lớn lên không bao giờ được biết, vì bọn cộng sản chúng nó biết phủi tay chối bỏ tất cả mọi tội ác mà chúng đã gây ra, và lớp trẻ ngày nay lớn lên có cha mẹ nào kể lại cho họ nghe một thời như thế? Và đối với chính họ, chỉ là chuyện rất xưa..


Nhưng rồi tới đời con họ, những chuyện đã xảy ra và còn sẽ xảy ra, nếu chế độ cộng sản này còn tồn tại..


Những mảnh đất khai hoang bằng máu và nước mắt của ông bà, cha mẹ họ ngày xưa.. bây giờ là miếng mồi ngon béo bở cho bọn cộng sản, vì chúng đang cần đất để bán cho bọn tàu.


Bọn tàu chiếm nước Việt bằng tiền mua đất, mà đất thì thuộc quyền “quản lý” của bọn chó đẻ việt cộng. Cái nhà mình đang ở, nó tự nhiên đo đạc bảo là đất quy hoạch, thế là mình bị dồn vào cửa tử..


Vỉa hè mà ông bà cha mẹ họ bám trụ để dựng thành những khu phố, bây giờ bọn việt cộng sẽ tìm đủ mọi cách để chiếm.


10 triệu người ở Sài gòn, hơn 5 triệu sinh sống bằng buôn bán vỉa hè.. bây giờ bị dẹp, thì sống bằng gì?


Đấy, một thời đã qua và vẫn còn tiếp diễn…cái thời cộng sản chó chết.


(Bài sưu tầm trên net)


bottom of page