


VĂN THƠ NHẠC
VĂN



NGUYỄN CHÍNH MINH K1
ÔNG CỤ
Mấy chữ “tính sổ cuộc đời” này là của ông cụ. Ông tính thế nào tôi không biết. Chỉ biết là ông không thoát đi nước ngoài mà chết bỏ xác trong tù cải tạo. Thỉnh thoảng tôi lại nhớ đến ông, chính vì không hiểu nổi tại sao. Ông cụ có chút nào giống với Tổng Thống Diệm đã nộp mình cho chúng giết?

Tôi có chút duyên với ông cụ. Thấy tôi ngồi ăn phở ở gốc cây đầu đường Sương Nguyệt Ánh, ông cụ rề vào ngồi chung thân mật nói chuyện. Tôi không phải là người ông cụ biết riêng từ trước. Có lẽ tôi tuy mặc áo sơ mi thường nhưng quần, giây lưng và giày là đồ Cảnh sát cộng thêm cái mặt chắc không đến nỗi tối tăm nên ông cụ đoan chắc tôi là một tên học trò cũ xuất thân từ Học Viện. Ăn xong, bao giờ ông cụ cũng là người trả tiền, tôi không dám dành trả. Đã mấy lần như vậy. Ông cụ không bao giờ hỏi tôi tên gì làm ở đâu. Giản dị, đơn sơ và thân thiết.
Vừa ăn ông cụ vừa chậm rãi nói chuyện. Thật ra chỉ mình ông nói, tôi chỉ ngồi nghe. Có lần ông bảo “Cái thằng to xác ấy chỉ biết có vật chất”. Ngay lúc ấy tôi không hiểu ông nói ai. Nhưng sau đó tôi hiểu. Thời gian ấy tôi ở Nha ANCL. Họ lập ra một toán 4 người gồm một BTV lớp trước tên H. làm Trưởng toán, ba người còn lại gồm 2 BTV/K1 (TVA và tôi) cùng một TSV/K1 tên T. Chúng tôi suốt ngày ngồi hai xe có tấm bảng “BỘ TƯ LỆNH CSQG KIỂM SOÁT” chạy rong khắp Đô thành, dùng máy ảnh có telescope nghe nói là của chính Tướng Tư Lệnh đưa cho mượn, chụp hình những anh Cảnh Sát Công Lộ có vẻ bê bối. Hai xe “Con Cua” này chắc là nổi tiếng lắm. Chẳng hiểu ông cò Dung có rung rinh gì không.
Ít lâu sau, chúng tôi lại được phái qua Sở Ngoại Kiều gọi là để kiểm tra gì đó. Người trực tiếp chỉ huy chúng tôi là Trung Tá DTY, Chánh Văn Phòng Tư Lệnh. Ngồi ở Sở Ngoại Kiều gần ba tháng chúng tôi chỉ chơi không, không có việc gì làm, được dịp đôi lúc lại tán dóc với hai bạn K1 Lê đức Thanh và Nguyễn năng Thỏa. Chẳng hiểu cái “lão to xác” ấy có tìm được chút “vật chất” gì ở đó không.
Nhắc lại chuyện này chẳng phải để chỉ trích ai kết tội ai. Cái thời nó thế. Từ cái ngày 19-6 Quân đội nắm chính quyền, những ông Tướng ông Tá quan lớn quan nhỏ ùn ùn sang bên Cảnh Sát ngồi chễm chệ vào những chỗ cao. Các ông cò lão luyện trong nghề được đẩy vào chỗ huấn luyện cho đúng sách vở thánh hiền tiến vi quan thối vi sư. Giờ thì mọi chuyện đều đã qua. Ngao ngán gì thì cũng đã qua. Đắng cay gì thì cũng đã qua.
Nhưng vẫn còn chút dư vị trong tôi. Ngày Họp Mặt 50 năm mà phải nghe ông này nói lăng nhăng thiên địa suốt nửa giờ thì thật chẳng ra đâu vào đâu. Họp mặt K1 năm 2017 tại San Jose lại phải nghe cái ông nói dài nói dở nói dai này, tôi bỏ ra ngoài đường đứng tán dóc.

NHÀ VĂN
Mậu Thân 1968. Tôi là người có nhiệm vụ thẩm vấn rồi giải giao qua Khối CSĐB tất cả những ai bị các đơn vị CSDC bắt giải về Bộ Chỉ Huy Khối CSDC. Một đêm nọ, họ giải về một người đàn ông dáng nhỏ thó, trông như chỉ hơn tôi dăm tuổi, mặc thường phục. Hóa ra đây là nhà văn Nguyễn Đức Sơn đang lọ mọ trong nhà in, in tác phẩm. Nhà văn NĐS tức nhà thơ Sao Trên Rừng đã nổi tiếng lẫy lừng trên văn đàn, tôi thật là có duyên lắm mới được gập ông. Mà lại là duyên kỳ ngộ vì hoàn cảnh gặp gỡ quá lạ lùng. Nhờ đó, tôi được biết ngoài việc văn thơ, công việc chính (hay phụ ?) của ông là Cử nhân Anh văn, Giáo sư trường Trịnh Hoài Đức, Bình Dương.
Sau 30-4 ông dẫn vợ và con trai nhỏ về một vùng thâm sơn cùng cốc ở gần đầu Đèo Bảo lộc. Con trai thi sĩ Lưu Trọng Lư là Lưu Trọng Văn ở ngoài Bắc ngưỡng mộ ông, lặn lội vào tìm gặp, kể rằng nhà văn Nguyễn Đức Sơn vợ và con trai cả ba trông như người rừng. Họ sống nhờ kiếm củi bán.
Tôi không hiểu nổi. Sao khổ thế ông ơi.
MỘT CHUYỆN KHÓ QUÊN
Khi đám H.O chúng tôi mới qua Mỹ, người ta ưu ái gọi chúng tôi là cựu can cứu chính trị. Cái tên nghe sang cả làm sao. Họ bốc chúng tôi lên mây, nói rằng bây giờ chỉ còn tập thể cựu can cứu chính trị là có thể chống cộng thôi. Quả thật chúng tôi khổ nhiều với Cộng sản. Nhưng chúng tôi phải vất vả kiếm sống, vợ chồng cha con dắt díu nhau đi bấm thẻ làm hãng, tối tăm mặt mũi cho việc mưu sinh. Chúng tôi không hưởng để múa may quay cuồng theo ý họ. Họ bắt đầu thấy chúng tôi là lũ vô tích sự và ngu xuẩn. Họ, những người trốn chạy từ trước 30-4, chẳng biết cái trại cải tạo của Cộng sản nó ra làm sao. Họ, tự cho mình là những người chống cộng chân chính, là thành trì bảo vệ giá trị quốc gia. Họ bắt đầu dạy bảo chúng tôi phải nói thế này không được nói thế nọ, chữ này là cộng sản chữ kia là quốc gia. Thật là một sự sỉ nhục cho chúng tôi. Chúa dạy tha thứ vì chúng không biết việc chúng làm. Nhưng sao khó quá. Lòng tôi nặng nề.
8/2/21
NCM